Người trong phòng ngủ rất say, Tiểu Bảo đã đẩy cửa vào phòng mà vẫn chưa có ai phát hiện.
Ánh trăng chiếu vào phòng, họ thấy Tiểu Bảo đi đến bên cạnh một chiếc giường nhỏ, nhón mũi chân, khom lưng ôm một đứa trẻ sơ sinh trên giường.
Trần Thập và Tân Nghĩa đều hoảng sợ nhìn cậu ta, không nhịn được muốn ra tay giành lấy đứa bé đó, song Tần Phong Hi lại ngăn cản họ, nàng chỉ vào đứa bé sơ sinh ấy, truyền âm: “Các ngươi có thấy dáng vẻ của đứa bé đó không?”
Ánh trăng chiếu vào, mơ hồ chiếu lên gương mặt của đứa bé đó, họ càng hoảng sợ khi thấy đứa bé đó hoàn toàn tỉnh táo!
Nhưng nó lại không khóc, cũng không kêu la, chỉ ngơ ngác nhìn Tiểu Bảo.
Ánh mắt của trẻ sơ sinh vốn rất thuần khiết, vốn nên trong veo sáng ngời, nhưng lúc này họ lại thấy ánh mắt của đứa bé đó có vẻ đờ đẫn, tròng mắt không nhúc nhích dù chỉ một chút, thoạt nhìn khiến người ta sởn gai ốc.
Nhưng bây giờ họ nên làm gì đây?
Tần Phong Hi nhẹ nhàng lướt về phía giường lớn, xốc rèm che lên, trên giường có một cặp nam nữ trẻ tuổi đang ngủ. Tần Phong Hi quan sát kỹ thì thấy không phải họ không bị đánh thức vì không nghe được tiếng động, hô hấp của họ cũng rất nhẹ. Đây là vì Tiểu Bảo, chính vì Tiểu Bảo mà họ hoàn toàn chưa tỉnh lại.
Lúc này, nàng thấy Tiểu Bảo bỗng cắn rách ngón trỏ của mình, sau đó định nhét ngón trỏ vào miệng đứa trẻ sơ sinh.
Tuy nàng rất muốn chờ xem Tiểu Bảo làm như vậy thì sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào, có mục đích gì, nhưng chung quy nàng vẫn không có cách nào trơ mắt nhìn cậu ta ra tay với một đứa trẻ sơ sinh chỉ mới mấy tháng tuổi. Nhìn tình huống này thì chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì đâu, thế này thì quá tàn nhẫn.
Lòng bàn chân của nàng nhẹ lướt qua, cả người đều lướt đến bên cạnh Tiểu Bảo, vươn một tay ra chụm lại thành hình cái bát, ba ngón tay giữ chặt ngón trỏ mà cậu ta định đút vào miệng đứa bé, nhẹ nhàng bóp một cái, khiến giọt máu trên ngón tay cậu ta rơi xuống lòng bàn tay của mình.
Quả nhiên, khi nàng làm hành động này thì Tiểu Bảo hoàn toàn không phát hiện. Thậm chí trong mắt cậu ta không thấy được sự tồn tại của nàng, có lẽ động tác này đã từng làm rồi nên lúc này nó trở nên máy móc theo thói quen.
Có lẽ cậu ta cho rằng đứa bé sơ sinh đã uống máu của mình, cho nên cậu ta đặt nó nằm xuống giường, sau đó ra ngoài theo lối cũ, đi một mạch trở về khách sạn, trèo lên tầng hai rồi trở về trên giường ngủ.
Một lát sau, tiếng hít thở của cậu ta trở lại bình thường.
Trần Thập và Tân Nghĩa vẫn bám theo cậu ta đến đây không khỏi đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy thật khó tin.
Hôm sau thức dậy, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, thân thể không còn chút sức lực nào, song cậu ta lại không có chút ấn tượng nào với chuyện đêm qua. Tân Nghĩa hỏi cậu ta đêm qua ngủ có ngon giấc không, cậu ta còn trả lời ngủ rất ngon giấc.
Tần Phong Hi để Tân Nghĩa và Trần Thập ở lại khách sạn trông chừng cậu ta, còn mình đến hộ gia đình tối qua một chuyến. Đứa bé kia bị sốt, nhưng chỉ bị sốt nhẹ chứ không có vấn đề gì khác, đôi mắt đờ đẫm cũng đã khôi phục sự thuần khiết.
Không biết máu của Tiểu Bảo mà cho nó uống vào thì sẽ thế nào.
Tần Phong Hi quyết định đi tìm một con vật để thí nghiệm.
Nhưng nàng chưa kịp đi tìm thì Tiêu Kình đã tìm đến nàng.
“Hi công tử, cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
“Sao vậy?” Nàng không thể giúp đỡ được gì cho hắn ta ở Tiêu gia, bây giờ Tiêu Kình lại sốt sắng tìm đến nàng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Lại nhìn Tiêu Kình, vốn là một người đàn ông tuấn lãng, mới ba ngày không gặp mà giờ khuôn mặt đã hóp lại, quầng mắt thâm đen hơn cả quốc bảo, cả người như bị vắt khô, môi cũng bị bong tróc. “Hi công tử, mau theo ta hồi phủ, roi của ngươi đã được chế tạo xong rồi!” Lúc này, ánh mắt Tiêu Kình mới biểu lộ trạng thái hưng phấn tột độ.
Tần Phong Hi cũng vui vẻ: “Chế tạo xong rồi à? Đi thôi, đi thôi”
Nàng phải trở về nhìn xem, trở về nhìn xem. Đây chính là vũ khí của nàng!
Bởi vì sốt ruột nên hai người trực tiếp dùng khinh công ngay trên đường cái. Nhưng ngay sau đó, Tiêu Kình phát hiện mình không theo kịp Tần Phong Hi, thoắt cái đã không thấy bóng dáng của Tần Phong Hi đâu. Hắn ta không khỏi cười khổ, đúng là người với người không thể so sánh.
Mấy ngày nay, Tiêu Quốc Đống vẫn không ngủ không nghỉ, dẫn dắt hai đứa con trai và mấy người đồ đệ một lòng chú tâm vào việc rèn hai thanh thần binh. Đúng vậy, ông ta có linh cảm, có linh cảm rằng lần này nhất định sẽ chế tạo ra hai thanh thần binh!
Băng Huyền Thiết ngàn năm và Lưu Quang Tử Vân hồ, nguyên liệu rèn nghịch thiên như thế này, nếu ông ta không thể chế tạo ra thần binh thì chi bằng tạ tội với thiên hạ bằng cái chết!
Hơn nữa, Hắc Kim Đằng Vương vốn là chí bảo hiếm thấy trên thế gian này, lại thêm bản vẽ thiết kế tuyệt diệu không gì sánh bằng, nếu ông ta không thể chế tạo ra thần binh thì dứt khoát tự tuyệt ngay trước mặt Tần Phong Hi cho rồi!
Tiêu Kình và Tiêu Quốc Thông cũng đang kìm nén cơn giận. Sự phản bội của đại ca khiến hai huynh đệ bọn họ càng đoàn kết hơn xưa.
Nhất định phải làm tốt, nhất định phải làm tốt nhất, họ phải cho kẻ vong ơn bội nghĩa kia thấy rõ, họ mới là Tiêu gia, mới là Tiêu gia được người đời ca tụng suốt trăm năm qua, bậc thầy rèn đúc Tiêu gia!
Người kia, chẳng qua chỉ đánh cắp vinh quang của họ mà thôi!
Roi được làm xong trước, bởi vì vốn dĩ đã có bản thiết kế tuyệt diệu, còn bảo kiếm cần phải trải qua quá trình rèn đúc vô số lần.
Hai lò rèn được đặt cạnh nhau, người canh lửa là mấy đồ đệ mà Tiêu Quốc Đống nhận mấy năm nay. Tuy họ không phải là con nuôi của ông ta, nhưng ngoại trừ thủ pháp độc môn quan trọng nhất, Tiêu Quốc Đống vẫn dạy cho họ toàn bộ những kiến thức khác. Chỉ cần họ chăm chỉ dụng tâm học hành thì sau khi xuất sư, họ tuyệt đối có thể dựa vào tay nghề này mà nuôi cả gia đình. Nếu như ngộ tính đủ cao thì không hẳn là không có cơ hội nổi tiếng.
Vậy nên họ vô cùng biết ơn Tiêu Quốc Đống và Tiêu gia. Nhất là sau khi đã trải qua sự phản bội của Tiêu Vọng, Tiêu Quốc Đống vẫn bằng lòng cho họ tham gia rèn hai thanh
thần binh này, đây cũng là sự cổ vũ và bày tỏ lòng tin đối với họ.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình cũng tham gia vào quá trình chế tạo hai thanh thần binh này, bọn họ đều hưng phấn và kích động, đồng thời cũng không ngủ không nghỉ suốt mấy ngày liền.
Người của Tiêu gia đều đồng tâm hiệp lực, không ai kêu khổ kêu mệt, thế nên mới chế tạo xong một thanh thần binh trong vòng 3 ngày.
“Tiêu gia chủ!”
“Hi công tử đến rồi, mau mở cửa cho hắn tiến vào!”
Nhiệt độ trong phòng rèn phải kiểm soát một cách nghiêm ngặt. Hiện giờ thời tiết ngoài trời giá rét, mỗi lần mở cửa đều phải cẩn thận, tốc độ phải nhanh, cửa mở rất hẹp, không thể để gió lạnh thổi vào.
Chính vì yêu cầu nghiêm ngặt đối với mỗi một chi tiết nhỏ này nên Tiêu Quốc Đống mới có thể trở thành trụ cột trong nghề này.
Cửa vừa được mở một khe hở, Tân Phong Hi đã nhanh chóng đi vào phòng, sau đó tiện tay đóng cửa lại. Tiểu học đồ đứng cạnh cửa chờ nàng đứng vững thì mới thấy rõ nàng, lúc nãy hắn ta còn cho rằng chỉ có mỗi cái bóng đi vào.
“Hi công tử, mau vào đây, ta đang chờ ngươi mở vén vải!”
Giọng nói của Tiêu Quốc Đống ẩn chứa sự kích động khó kìm nén.
Hắc Kim Đằng Vương có thể bỏ vào lò rèn, hơn nữa càng đốt càng đen bóng.
Vừa rồi ông ta lấy Hắc Kim Đằng Vương ra khỏi lửa rèn bước cuối cùng, đặt lên một chiếc khay ngọc, dùng ngọc để dưỡng cho nó bóng loáng hơn, sau đó phủ một tấm vải đen chờ nó nguội.
Bây giờ đã đến bước cuối cùng là vén vải, đây là nghi thức vô cùng quan trọng đối với họ, điều này đại biểu cho một thanh thần binh sắp xuất hiện trên thế gian.
Ông ta giao nghi thức này cho Tần Phong Hi thực hiện.
Dù gì đây cũng là món đồ của Tần Phong Hi
Trên một chiếc bàn ngọc, khay ngọc bị miếng vải đen dày che khuất.
Tần Phong Hi đến gần, trong lòng cũng hơi kích động. Nàng biết một món vũ khí vừa tay có nghĩa gì đối với võ giả, đó là thứ giúp họ tăng cường lực công kích và lực phòng ngự, mà những điều này đều liên quan tới tính mạng của họ.
Đương nhiên, điều khiến nàng tò mò hơn là sau khi chế tạo xong, Hắc Kim Đằng Vương sẽ có hình dạng như thế nào?
“Hi công tử, xin hãy lật vải lên” Tiêu Quốc Đống dẫn dắt mọi người cũng đi đến bên cạnh. Tần Phong Hi nhìn bọn họ, ba ngày không ngủ không nghỉ khiến gương mặt của cả đám đều hóp lại y hệt Tiêu Kình, quầng mắt thâm đen, nhưng ánh mắt của họ đều sáng ngời, dường như còn phải chiếu ánh đỏ dưới sự chiếu rọi của ngọn lửa trong lò rèn.
Tiêu Kình chạy về, vội vàng đứng bên cạnh Tiêu Quốc Thông. Thấy mình vẫn về kịp lúc, hắn ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta thấy Tần Phong Hi chầm chậm vươn tay, nhẹ nhàng cầm một góc của miếng vải đen.
Tuy rằng là thời khắc khiến người ta phấn chấn kích động, song không biết vì sao mà hắn ta vẫn chú ý tới đôi tay của Tần Phong Hi. Ngón tay của nàng dài hơn nữ tử bình thường, hình dạng thon dài xinh đẹp, trắng nõn như gốc hành, được tấm vải đen phụ trợ nên càng dễ khiến người khác chú ý.
Tiêu Kình chưa bao giờ biết mình là một người mê tay, nhưng hắn ta thực sự thích đôi tay kiểu này.
Tần Phong Hi bỗng vén tấm vải đen kia lên với tốc độ thật nhanh, tấm vải đen bay lên không trung rồi rơi xuống mặt đất, bỗng một tia sáng lóe lên trước mắt mọi người, khiến họ đều kìm lòng không đậu nhắm mắt lại.
Tần Phong Hi nhìn chằm chằm vào cây roi trên khay ngọc.
Cây roi ấy đen nhánh, màu đen cực kỳ thuần khiết, song nếu quan sát kỹ thì dường như có thể thấy tia sáng ngầm lướt qua trên thân roi. Khí lạnh không cách nào miêu tả rõ ràng như phả vào mặt, tràn ngập sự lãnh khốc khiến người ta vô thức ngậm miệng lại.
Tiêu Quốc Đống chợt kêu lên: “Tại sao lại là thuộc tính này?”
“Cha, nó có phải là thần binh không?” Tiêu Quốc Thông quan tâm vấn đề này hơn.
Tiêu Quốc Đống không trả lời, Tần Phong Hi trả lời câu hỏi của hắn ta.
“Thần binh lợi khí, nó, hoàn toàn xứng đáng.” Tuy vẫn chưa thử roi, song một cây roi mà lại có thể mang đến cảm giác này, không còn thứ gì khác ngoài thần binh.
Nàng vươn tay định cầm cây roi, Tiêu Quốc Đống lại đột ngột cản tay nàng lại, nghiêm túc nói: “Hi công tử, ngươi đã từng nghe nói về thuộc tính của loại thần binh này bao giờ chưa?”
Tân Phong Hi ngước mắt nhướng mày, tạm thời thu tay về, thản nhiên nói: “Xin nghe tỏ tường” Thuộc tính của thần binh, quả thực nàng chưa từng nghe bao giờ. Nhóm người say mê với vũ khí lạnh thì chắc là sẽ biết, nhưng nàng chưa bao giờ có thời gian để nghe họ trò chuyện về lĩnh vực này. Ở hiện đại, nàng thường xuyên dùng dao găm và súng lục mang theo bên mình, hơn nữa nàng còn là một tay súng thiện xạ, bách phát bách trúng không phải là chém gió. Nhưng bây giờ nàng không có cơ hội chạm vào súng nữa.
“Phá Sát vốn là một thanh thần binh khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, người trong thiên hạ đều cho rằng khi rơi vào tay Đế quân Phá Vực, một người cũng lạnh lùng tàn nhẫn vô tình, sự lạnh lẽo của nó sẽ càng tăng lên. Nhưng không ngờ sau khi hắn sử dụng Phá Sát lại xuất hiện dấu hiệu nội liễm, dần dần trở nên giản dị. Nói vậy thì hiện giờ, Phá Sát nhìn kiểu gì cũng không còn điểm đặc biệt nào nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất