Gã khổng lồ màu xanh đứng trên mặt biển, gầm lên, âm thanh hóa thành cuồng phong cuốn thẳng lên bờ.
Nhóm kỵ sĩ đầu tiên vừa lao lên bờ đã bị cuồng phong cuốn lên không trung, người ngựa lộn nhào giữa không rồi rơi xuống đám đông phía dưới.
Gã khổng lồ sải bước tiến về phía trước.
Mỗi bước chân gã giẫm xuống, nước biển cuộn lên, tạo thành những con sóng khổng lồ đập thẳng vào bờ.
Sau lưng gã, còn có vô số quái vật biển nhảy nhót trong nước, lúc ẩn lúc hiện.
Trần Văn Học kinh ngạc đến há hốc miệng, thốt lên: “Cái gì thế này? Đang quay phim à?”
Hawkworth nói: “Không, đây không phải phim, mà là trận chiến từ thời thượng cổ.”
“Tại sao trận chiến thời thượng cổ lại xảy ra ở đây?”
“Nó đã bị thế lực thần bí phong ấn tại nơi này, nhưng chúng ta, hoặc nói chính xác hơn, là bàn tay của cậu, đã giải phong ấn đó.”
“Tay tôi á?” Trần Văn Học đưa tay lên nhìn, chợt nhớ đến việc vừa chạm vào tấm bia đá khi nãy. “Nhưng tại sao phong ấn trận chiến? Tôi từng nghe đến việc phong ấn ma thần, phong ấn năng lượng, chứ chưa từng nghe phong ấn trận chiến bao giờ.”
“Có lẽ là vì chư thần cảm thấy trận chiến này quá thảm khốc, hoặc không nắm chắc phần thắng, sợ thua rồi thế giới diệt vong, nên đã dùng thần lực phong ấn nó vào không gian thời gian đặc biệt.”
“Phong ấn được cả chiến tranh rồi mà còn không thắng nổi?” Trần Văn Học cảm thấy khó mà hiểu nổi.
Hawkworth lắc đầu nói: “Tôi cũng chỉ đoán thôi, nguyên nhân thực sự, có lẽ liên quan đến câu nói khắc trên tấm bia đá khi nãy.”
“Câu gì?”
“Mặt trời chìm xuống biển cả, muôn sao rơi vào không trung sâu thẳm; rồng và rắn xuất hiện nơi mặt đất; trời và đất đảo ngược. Thần nhân từ trần thế bước ra, thiết lập trật tự mới.”
Trần Văn Học nghe xong ngây người, luôn cảm thấy trong câu chữ này ẩn chứa tầng ý nghĩa sâu xa.
Lúc này, Lâm Thiên Hào đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Chẳng phải đây chính là nội dung của Âm phù kinh sao? ‘Trời phát sát cơ, dời sao đổi chỗ; đất phát sát cơ, rồng rắn xuất hiện; người phát sát cơ, trời đất đảo ngược; trời người cùng phát, vạn vật định hình.’ Các cậu thử nghĩ kỹ mà xem, từng câu đều khớp cả đấy.”
Trần Văn Học đập đùi: “Đúng rồi!”
Anh ta nhìn Lâm Thiên Hào, người trông còn trẻ hơn cả mình, lúc này mới sực nhớ ra ông ta đã hơn trăm tuổi, tuy thường lăn lộn ở sòng bạc và tự xưng là thiên vương, nhưng có nền tảng rất sâu về Quốc học Hoa Hạ.
Trần Văn Học cũng từng đọc sách, tự nhận là kẻ nho nhã nửa mùa, dĩ nhiên đã từng đọc《Âm phù kinh 》, được Lâm Thiên Hào nhắc nhở, sau khi đối chiếu thì thấy quả thật là vậy.
“Mặt trời chìm xuống biển cả, muôn sao rơi vào không trung sâu thẳm”, chẳng phải chính là “vật đổi sao dời” sao?
Hai câu sau càng rõ ràng hơn, còn câu cuối “Thần nhân từ trần thế bước ra, thiết lập trật tự mới” chẳng phải chính là “trời người cùng phát, vạn vật định hình” sao?
Chỉ là ngôn ngữ phương Tây quả thật không thể sánh bằng ngôn ngữ Hoa Hạ về chiều sâu và ý thơ, ý tứ bên trong cũng kém phần thâm sâu.
Tuy vậy, cách diễn đạt như vậy thẳng thắn, rõ ràng hơn rất nhiều.
Nhưng Trần Văn Học nghĩ đến tầng ý nghĩa khác: “Mặt trời chìm xuống biển cả”, chẳng lẽ đang nói đến “biển Trầm Quang” sao?
Anh ta từng nghe Lý Dục Thần nhắc đến biển Trầm Quang, biết đó là thế giới khác, và Lý Dục Thần rất có thể sẽ đến nơi đó trong thời gian không xa.
Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Khi Trần Văn Học còn đang suy nghĩ, cuộc chiến bên kia đã bước vào giai đoạn ác liệt.
Cùng với bước tiến của gã khổng lồ màu xanh, những con sóng lớn cũng tràn lên bờ, từ trong làn nước biển, vô số quái vật biển lao ra, bắt đầu giao chiến với quân đoàn kỵ sĩ.
Lúc đầu, quân kỵ sĩ vẫn chiếm thế thượng phong, họ được huấn luyện kỹ càng, còn đám hải quái thì rõ ràng là ô hợp không có trận thế.
Thế nhưng những cơn sóng dữ đã giúp sức cho bọn chúng. Biển cả giúp chúng ẩn thân, trong nước chúng vô cùng linh hoạt, trong khi chiến mã của kỵ sĩ không giỏi tác chiến dưới nước.
Khi thân hình khổng lồ của gã khổng lồ màu xanh bước hẳn lên bờ, cục diện trận chiến lập tức đảo ngược.
Gã chỉ cần bước chân là có thể giẫm bẹp cả đội hình vài chục người của quân kỵ sĩ, cây đinh ba trong tay khẽ quét qua, ánh sáng xanh dâng trào như gió thu quét lá rụng, cuốn bay mảng lớn binh sĩ, tan rã ngay giữa không trung.
Nhìn thấy quân đoàn kỵ sĩ liên tiếp bị đẩy lùi, còn pho tượng thần Athena thì ngoài tia sáng lúc đầu ra, từ đó đến giờ vẫn hoàn toàn không có động tĩnh gì, mọi người không khỏi trở nên lo lắng, bất an.
Trần Văn Học siết chặt nắm đấm, muốn lao vào chiến trận, dù sao chính anh ta là người đã chạm vào bia đá, giải phong ấn thời không, khiến cuộc chiến đã bị tạm dừng suốt hàng triệu năm nay tiếp tục diễn ra.
Nhưng anh ta biết rõ năng lực của mình.
Đây không phải cuộc chiến thông thường, mỗi kỵ sĩ nơi đây đều có thực lực tương đương với kỵ sĩ Thánh Điện của giáo hội Thánh Quang, dù anh ta có phối hợp hết sức với Joyce, thì cùng lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng sánh ngang với một kỵ sĩ bình thường, chỉ đủ sức đối đầu với đám quái vật biển kia, chứ trước gã khổng lồ màu xanh khủng khiếp đó, hoàn toàn không đủ để chống đỡ.
Anh ta chưa từng thấy sinh vật nào mạnh mẽ đến thế.
“Cái quái gì vậy? Là Ma thần thời thượng cổ sao?” Trần Văn Học hỏi.
“Poseidin!”
Hawkworth trầm giọng thốt ra cái tên ấy, ánh mắt không rời trận chiến phía trước, tay siết chặt cây trường mâu, chiến mã dưới thân như không chịu nổi áp lực của gã, khẽ hí lên.
“Vãi thật!” Trần Văn Học buột miệng chửi thề, “Đây là xuyên không hả? Mở màn chết chóc luôn sao? Ít nhất cũng phải cho tôi cái gói tân thủ chứ!”
Những người khác không hiểu anh ta đang lẩm bẩm gì.
Joyce dang rộng đôi cánh, ánh sáng trắng lấp lánh tỏa ra.
Trần Văn Học và anh ta dường như tâm linh tương thông, trong cơ thể dâng lên luồng sức mạnh, nắm đấm trở nên trong suốt lấp lánh, như thể có ánh sáng phát ra từ bên trong.
Bọn họ đều đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng cũng hiểu rõ rằng, người mạnh nhất bên phía mình lúc này là Hawkworth, vì thế tất cả đều phải nghe theo mệnh lệnh của ông ta.
Hawkworth vẫn chưa hành động, còn Poseidin cùng lũ quái vật biển thì cứ thế tiến lên không ngừng.
Do địa hình càng lên càng cao, thế nước biển dâng lên bắt đầu chậm lại đôi chút.
“Ra tay đi chứ!” Trần Văn Học sốt ruột nói, nhìn đội quân kỵ sĩ ngày càng thưa thớt.
“Đợi thêm chút nữa!” Hawkworth trầm giọng nói.
Rồi rơi vào im lặng.
Khắp bốn phía chỉ còn tiếng chém giết vang vọng, sát khí đặc quánh đến mức không thể tan.
Đội quân của Hải Vương tiến như vũ bão, tuyến phòng thủ ven biển đã bị chúng bỏ lại rất xa phía sau.
Mất đi sự hỗ trợ của nước biển, lũ hải quái suy yếu thấy rõ, nhưng lúc này quân đoàn kỵ sĩ đã tan tác, không còn hình dạng.
Đúng lúc ấy, Hawkworth bất ngờ quát lớn: “Giết!”
Chỉ thấy ông ta thúc ngựa xông lên, trường thương trong tay lao về phía trước như tia chớp, lướt vào giữa đội ngũ kỵ sĩ.
Trần Văn Học cũng lập tức nhảy vọt lên, lao thẳng vào chiến trường.
Joyce vỗ cánh bay theo sát phía sau, ánh sáng trắng tỏa ra quanh người, hộ vệ cho anh ta.
Lâm Thiên Hào quay sang nhìn Lilith, trong mắt cô ta tràn đầy sự động viên.
Dù ông ta không muốn rời xa cô ta, nhưng ông ta biết, vào lúc này chỉ có chiến đấu mới có cơ hội sống sót.
Ông ta gật đầu với Lilith, khẽ nói: “Anh yêu em!”
Rồi lập tức quay lưng, không ngoảnh đầu mà xông thẳng ra tiền tuyến.
Lilith dõi theo bóng lưng ông ta, nước mắt đẫm đầy trong mắt. Nhưng đó không phải vì buồn, mà là vì mãn nguyện, vì hạnh phúc.
Trước khi chết già, còn có thể nhìn thấy người đàn ông vì mình mà liều mạng chiến đấu, còn điều gì khiến người ta mãn nguyện hơn thế nữa chứ?
Dominic thì luống cuống, không biết bản thân nên làm gì.
Là một người đàn ông, lẽ ra anh ta phải xông lên, giống như khi còn là cảnh sát, anh ta đã nhiều lần dấn thân vào hiểm nguy.
Thế nhưng giờ đây, chỉ là người phàm, đối mặt với cảnh tượng này, anh ta có thể làm được gì?
Điều này không liên quan đến dũng khí, mà là vì năng lực hiện tại của anh ta, trong sát khí đặc quánh đến mức nghẹt thở này, ngay cả việc đi lại còn khó khăn, huống hồ là xông pha chiến trường!
“Lilith, tôi dìu cô nấp ra sau tượng thần nhé!” Dominic nói.
Lilith khẽ gật đầu, cả hai dìu nhau, né tránh những vũ khí và chân tay cụt bay loạn khắp nơi, lảo đảo chạy về phía sau pho tượng Athena.
Lúc này, Hawkworth đã xông thẳng qua giữa đám quái vật biển.
Đám quái vật biển lao đến tấn công ông ta, nhưng ông ta hoàn toàn phớt lờ, mặc cho móng vuốt sắc nhọn và hàm răng dữ tợn xé rách thân thể, vẫn không ngừng thúc ngựa lao tới, trường thương kẹp dưới nách, giữ nguyên góc độ và lực đạo lý tưởng, sẵn sàng tung ra cú đâm chí mạng bất cứ lúc nào.
Nhưng Hawkworth đã sớm bật người lên không trung, kèm theo thế sấm sét, trường thương trong tay phóng thẳng vào ngực Poseidin.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất