Giáo hoàng đang đứng giữa những tầng mây rõ ràng hơi sững sờ, ngay cả chiếc áo choàng bay trong gió cũng khựng lại.
“Sao cậu biết...” giọng của Pierre vừa kinh ngạc vừa toát ra sát khí, “Chẳng lẽ là Azazel?”
Lý Dục Thần không khẳng định cũng không phủ nhận.
“Cậu có thể đánh bại Azazel, đúng là khiến tôi kinh ngạc!” Pierre bình tĩnh, khôi phục phong thái của đế vương, “Nhưng điều đó không quan trọng, không ai có thể đánh bại quân đoàn của tôi ở đảo Delin, dù Poseidin có tái sinh, khiến nước biển nhấn chìm hòn đảo này, thì vẫn không thể nhấn chìm Thánh Quang. Mặt trời vĩnh viễn sẽ mọc lên từ chân trời biển cả, còn các cậu, sẽ không bao giờ thấy được mặt trời ngày mai đâu!”
“Vậy sao?” Lý Dục Thần lạnh lùng cười nói, “Ông nhìn lại quân đoàn kỵ sĩ của ông xem, thật sự là không thể đánh bại sao? Hay là, ông áp đặt cơ chế vô hồn của Minh giới lên nhân gian, thật sự nghĩ rằng có thể kiểm soát thế giới này? Là Minh Vương của các người quá tự tin, hay chính ông quá tự tin?”
“Tất nhiên là có thể!” Pierre vung tay chỉ xuống hàng vạn kỵ binh đang chuyển động phía dưới, “Cậu có nói gì cũng vô ích, hãy chờ cái chết đến đi, nhưng tôi sẽ không để thần hồn của cậu bị tiêu diệt đâu, địa ngục sẽ dành chỗ cho cậu, và cậu sẽ phải chịu đựng trong tầng tầng luyện ngục đau đớn...”
Trên gương mặt Lý Dục Thần lộ ra nụ cười, giống như người thầy đang đối diện với học trò, câu trả lời của học trò khiến thầy rất hài lòng.
Joyce đứng bên cạnh vẫn luôn thấy khó hiểu, mãi đến lúc này mới nhận ra anh Lý đang làm gì, anh đang dụ Giáo hoàng nói ra sự thật, để xác nhận thân phận của ông ta.
Chẳng lẽ trên đời thật sự tồn tại Minh giới? Thật sự có Minh Vương? Và Giáo hoàng của Thánh Giáo cùng thiên sứ trưởng của đoàn thiên sứ Azazel đều là người của Minh Vương?
Joyce càng nghĩ càng thấy khó tin, đồng thời trong lòng trào dâng nỗi sợ hãi. Giáo hội lấy mặt trời và ánh sáng làm đức tin, mà người đứng đầu tối cao của nó đến từ Minh giới, từ vực sâu của bóng tối.
Nếu không có Lý Dục Thần, nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn như vậy, thế giới này sẽ ra sao?
Khi Joyce nhìn Lý Dục Thần lần nữa, anh ta đã không còn coi anh là anh Lý nữa, mà là thần tiên Lý. Từ Loset đến Malika, từ Romat đến đảo Delin, Joyce đã chứng kiến quá nhiều phép màu từ Lý Dục Thần.
Nhưng anh ta vẫn có điều chưa hiểu, nếu Lý Dục Thần đã sớm biết rồi, thì hỏi làm gì? Chẳng lẽ anh không phải muốn nghe câu trả lời cho bản thân, mà là để người khác nghe thấy?
Nghĩ đến đây, Joyce lập tức nhìn xung quanh.
Quả nhiên, đúng lúc đó, phía sau ngai vàng của Giáo hoàng xuất hiện hai điểm sáng, chỉ trong nháy mắt đã lướt đến phía trước, lơ lửng giữa nhóm họ và Giáo hoàng, rồi hóa thành hai bóng người.
Không cần đoán cũng biết, Joyce hiểu ngay đó chính là hai người thuộc phe ôn hòa trong đoàn thiên sứ — Asbeel và Camiel.
“Pierre, thật không ngờ, ông là người của Minh giới!” Camiel chất vấn.
“Thần ngự trên thánh sơn ánh sáng, Minh Vương cư ngụ dưới vực sâu tăm tối, thế giới dao động và giữ cân bằng giữa hai cực, ánh sáng và bóng tối thay nhau luân chuyển, vạn vật sinh diệt tuần hoàn, đó là sự sắp đặt của các bậc thánh nhân. Vậy tại sao mấy người lại vượt qua giới hạn, giả làm tín đồ của ánh sáng để thao túng giáo đình, rốt cuộc mấy người có mục đích gì?” Asbeel có gương mặt của người châu Á, giọng điệu nói chuyện ôn hòa hơn Camiel, nhưng trong lời lẽ vẫn không giấu được cơn giận dữ.
“Ha ha ha ha!” Pierre cười lớn.
“Ông cười cái gì?”
“Tôi cười ông đấy, Asbeel! Là thiên sứ sa ngã, chẳng lẽ ông còn chưa hiểu ra sao, thần của các ông đã sớm vứt bỏ các ông rồi. Nếu không thì ông ta đang ở đâu? Ở đâu hả? Ở đâu?”
Pierre cười khinh, ánh mắt tràn đầy chế giễu lẫn khinh miệt.
“Ánh sáng và bóng tối thay nhau luân chuyển, vạn vật sinh diệt tuần hoàn, sự sắp đặt của thánh nhân… Hừ, mấy lời vớ vẩn đó mà ông cũng tin à? Ngẩng đầu lên đi, dùng ánh mắt của thiên sứ như ông, xuyên qua bầu trời mà nhìn cho rõ, ánh sáng tội nghiệp của mặt trời, trong vũ trụ tối đen này, chẳng qua chỉ là đốm lân tinh trong đêm tối, chẳng đáng nhắc đến! Bóng tối, mới là bản nguyên của thế giới này! Là diện mạo thật sự của vạn vật!”
“Đỉnh cao quang minh vô nhiễm mà các ông hướng tới, lẽ ra nên chìm sâu dưới đáy biển, trở về với U Minh. Chỉ có Minh Vương mới là chúa tể duy nhất của thế giới này! Hãy sa ngã đi, khuất phục đi!”
“Mơ tưởng viển vông!” Camiel giận dữ, “Chỉ dựa vào ông? Hay là để chủ nhân nơi U Minh của ông đích thân đến thử xem!”
“Vậy thì thử xem sao!” Giáo hoàng Pierre đối mặt với sự giáp công của hai vị thánh thiên sứ, không hề tỏ ra hoảng loạn, vẫn bình thản như thường, “Azazel đúng là kẻ vô dụng ngu xuẩn, chừng ấy thời gian mà vẫn không thể khống chế được đoàn thiên sứ. Nhưng không sao, nếu cả sáu thánh thiên sứ cùng đến, có lẽ tôi còn dè chừng đôi chút, nhưng bốn kẻ kia đã chết cả rồi, giờ chỉ còn hai ông, thì tôi có gì phải sợ chứ?”
Camiel cùng Asbeel nhìn nhau, đồng thời thấy trong mắt đối phương chấn động lẫn lo lắng.
Sáu thiên sứ vốn là một thể, đều là hóa thân từ đôi cánh của thần, bốn người kia tử vong, họ tuy có cảm ứng mơ hồ, nhưng đến lúc được xác thực, trong lòng vẫn không khỏi bàng hoàng.
Hai người đồng loạt dang rộng đôi cánh, phóng xuất ánh sáng, quyết chiến đến cùng.
Thế nhưng Pierre dường như không để họ vào mắt, lạnh lùng cười khẩy nói: “Các ngươi sáu người không thể hợp nhất, chỉ có thể mượn sức Thánh Quang, nhưng nếu Thánh Quang không có vật dẫn, thì năng lượng chỉ là hư vô. Ánh sáng không thể ngưng tụ, cuối cùng rồi cũng tan biến trong bóng tối...”
Nói đến đây, lời của Pierre ngập ngừng, ánh mắt ông ta rời khỏi hai vị thiên sứ, chuyển hướng xuống mặt đất.
Ở nơi kỵ binh tập trung dày đặc nhất, cũng chính là nơi an táng Trần Văn Học, bỗng nhiên người ngựa đổ nhào, hỗn loạn vang lên.
Trần Văn Học từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, tay giơ cao lên trời, trong lòng bàn tay nâng đồ vật hình đóa sen, phát ra ánh sáng kỳ dị.
Nhìn kỹ mới thấy đó không phải đóa sen, mà là quả tim, vẫn đang đập thình thịch.
“Trái tim của kỵ sĩ!” Sắc mặt Pierre tối sầm, giọng trầm thấp đầy bực tức thốt lên mấy từ ấy.
Ông ta lập tức bật dậy, trường bào cuộn lên, gió nổi mây vần.
Thế nhưng còn chưa kịp ra tay, Trần Văn Học đã bất ngờ siết chặt tay.
Trái tim kỵ sĩ bị bóp nát, hào quang ngũ sắc bùng lên, tỏa ra bốn phương tám hướng như sóng vỡ, lấy Trần Văn Học làm trung tâm, lan ra thành vòng sáng huyền diệu và kỳ ảo, bao phủ toàn bộ đảo Delin.
Giữa luồng ánh sáng chói lòa ấy, vang lên tiếng nói của Trần Văn Học:
“Thanh kiếm trong tay các anh không sinh ra để giết chóc;
Bộ giáp trên người các anh không dành cho chiến tranh.
Các anh từng đánh mất trái tim này, đánh mất phẩm giá của kỵ sĩ.
Hôm nay, tôi trả lại trái tim ấy cho các anh.
Hãy ghi nhớ, kỵ sĩ đích thực không phải là cỗ máy giết người, không phải công cụ vô hồn.
Hãy tái sinh trong lửa và ánh sáng, những chiến binh của tôi!
Trái tim của kỵ sĩ chân chính, không nằm ở chiến đấu, mà là ở chính nghĩa!”
Hào quang ngũ sắc đột nhiên bừng sáng dữ dội, rồi bất ngờ bùng nổ, sau đó nhanh chóng tan biến.
Mọi thứ trở về với sự tĩnh lặng.
Trên đảo Delin, yên ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió lướt nhẹ qua khuôn mặt, lướt qua từng sợi lông tơ.
Hàng vạn chiến mã cùng kỵ sĩ đứng yên bất động trong những tư thế khác nhau, như những pho tượng chiến binh trên chiến trường thời cổ đại.
Tiếng hô dậy sóng, từng đợt nối tiếp nhau, từng đợt cao hơn đợt trước, át cả âm thanh thật sự của đại dương xa xa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất