Lâm Mộng Đình ngồi trong phòng khách, nhâm nhi chén trà. 

             “Trà này không tệ.” 

             “Đây là do Từ Thông đặc biệt sai người từ Cô Tô mang đến, là Bích Loa Xuân Minh Tiền ở Động Đình Đông Sơn. Mỗi năm tổng sản lượng Bích Loa Xuân của cả Đông Sơn và Tây Sơn cộng lại chưa đến trăm tấn, mà loại Minh Tiền chất lượng thế này chỉ có mấy chục cân, Từ Thông tặng chúng ta ba mươi cân, tính cả Ngô Đồng Cư ở Hòa Thành, tôi đoán ngay cả bản thân ông ta cũng chẳng còn để uống.” Hầu Thất Quý ngồi bên cạnh nói. 

             “Cái ông Từ này, làm người đúng là tinh tế tới mức tận cùng.” Lâm Mộng Đình mỉm cười, nhớ lại năm đó ở Tiền Đường, trong buổi chào đón tân sinh viên của đại học Nam Giang, Từ Thông đã tự tay đánh gãy chân con trai mình là Từ Hiểu Bắc. 

             Cái sự quyết tuyệt và dứt khoát đó, nhìn khắp nơi, mấy ai làm được? 

             “Đó là điều ông ta nên làm.” Hầu Thất Quý nói, “Từ khi dựa vào nhà họ Lý chúng ta, ông ta đã từ con hổ đất ở Cô Tô biến thành con rồng của Giang Đông. Ngoài nhà họ Chu ở Kim Lăng, các hào môn thế gia ở Giang Đông đã không còn ai đủ tư cách đối đầu với ông ta. Nếu ngay cả chút trà này cũng tiếc không tặng, thì đúng là không biết điều rồi.” 

             Lâm Mộng Đình lắc đầu nói: “Lão Hầu, không thể nói như vậy được. Làm người không thể quên gốc, nhà họ Lý chúng ta có được địa vị như hôm nay, ngoài bản lĩnh của Dục Thần, cũng không thể tách rời sự ủng hộ của bạn bè khắp nơi. Từ Thông là người trong giới hào môn đầu tiên đứng ra ủng hộ Dục Thần, tôi nhớ khi đó, ngay cả nhà họ Lâm chúng tôi cũng chưa kiên định với Dục Thần đến vậy. Sự phát đạt của Từ Thông là nhờ vào tầm nhìn và quyết đoán của chính ông ta, chúng ta không thể giành công của trời, lại càng không được tự cao, coi sự tôn trọng của người khác là đương nhiên. Anh kính tôi, tôi kính lại, đó mới là đạo xử thế của thế gia.” 

             Hầu Thất Quý giật mình, vội đứng dậy: “Phu nhân dạy phải lắm! Là lão Hầu tôi hồ đồ rồi!” 

             Lâm Mộng Đình phất tay cười nói: “Ngồi xuống nhanh, tôi đâu phải đang dạy bảo ông, ông là công thần của nhà họ Lý, cũng là người mà Dục Thần và tôi tin tưởng nhất, nên tôi mới nói những lời này với ông.” 

             Hầu Thất Quý trong lòng ấm áp, hổ thẹn nói: “Phu nhân nói vậy, tôi lại càng thấy hổ thẹn.” 

             Lâm Mộng Đình nói: “Dục Thần siêu thoát khỏi trần thế, anh ấy có con đường theo đuổi của riêng mình, cũng chưa bao giờ bận tâm đến những chuyện trần tục này. Anh ấy càng có bản lĩnh, người ở bên cạnh càng nhiều, thì lại càng tốt xấu lẫn lộn, tiểu nhân và quân tử đứng chung một chỗ. Chính vì vậy, chúng ta càng phải thận trọng, không chỉ phải phân biệt quân tử và tiểu nhân, mà còn phải đề phòng bản thân bị tiểu nhân mê hoặc, bước vào cục của tiểu nhân, trở thành tiểu nhân bên cạnh Dục Thần.” 

             Hầu Thất Quý nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đang định mở miệng thì bị Lâm Mộng Đình giơ tay ngăn lại. 

             “Lão Hầu, tôi nói những lời này không phải là đang nói ông, mà coi ông như người nhà. Dục Thần từng nói với tôi, giao lại căn nhà họ Lý ở thủ đô cho ông, anh ấy yên tâm. Tôi và Dục Thần không có con, sau này có hay không thì chưa biết, nhưng dù thế nào, tôi cũng mong cái nhà này sẽ không tan. Ông cũng đã từng nghe Dục Thần giảng đạo, hẳn cũng biết, nhà họ Lý giờ đây đã không còn đơn thuần là một thế gia truyền thừa theo họ nữa, mà là một biểu tượng, ngôi nhà của đại đạo nơi vạn loài cùng tồn tại, vạn vật hài hòa.” 

             Nói đến đây, Lâm Mộng Đình khẽ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có lẽ một ngày nào đó, Dục Thần sẽ rời khỏi nơi này, tôi cũng sẽ rời đi, nhà họ Lý sẽ không còn ai mang họ Lý nữa, nhưng cái nhà này vẫn sẽ tồn tại, giống như đại đạo vẫn luôn tồn tại.” 

             Lâm Mộng Đình mỉm cười đứng dậy, đích thân rót cho ông ta một chén trà: “Hầu gia, khi chúng tôi không còn ở đây, cái nhà này sẽ phải nhờ vào Hầu gia rồi.” 

             “Phu nhân…” Hầu Thất Quý xúc động đứng bật dậy, hai tay run run đón lấy chén trà, vốn định nói vài câu khiêm tốn, nhưng nghĩ mãi, cuối cùng chỉ nâng chén uống cạn, nói: “Phu nhân yên tâm, Hầu mỗ dù chết cũng không từ!” 

             Lâm Mộng Đình gật đầu, lúc này mới hỏi: “Bên nhà họ Vũ có tin tức gì không?” 

             “Tạm thời vẫn chưa có.” 

             “Hà ha, xem ra họ kiềm chế giỏi đấy! Tên Vũ Tấn Sơn này, đối với bọn họ chẳng đáng gì sao?” 

             “Chắc là không.” Hầu Thất Quý lắc đầu nói, “Vũ Tấn Sơn là em ruột của lão gia chủ nhà họ Vũ, Vũ Tấn Thành, trong nhà họ Vũ được gọi là ông hai, địa vị không thấp, nhà họ Vũ không đến mức mặc kệ ông ta.” 

             “Vậy ý ông thế nào?” 

             “Tôi đoán, phu nhân trong buổi tiệc đã ra tay, dọa họ sợ, không dám mạo hiểm tới cứu người. Còn Chu Thiệu Nghĩa thực sự đang nắm trong tay thứ gì đó rất quan trọng, giá trị của nó còn cao hơn cả mạng của Vũ Tấn Sơn, nên nhà họ Vũ không chịu lấy Chu Thiệu Nghĩa ra trao đổi. Đã không dám cứu, lại không chịu đổi, thì chỉ còn cách kéo dài thời gian.” 

             Hầu Thất Quý nhớ lại buổi tiệc mấy ngày trước, lại càng thêm khâm phục Lâm Mộng Đình. 

             Chiêu sắc tím từ phương Đông đến, muôn vật đều trở lại tình trạng ban đầu ấy đã khiến cả thủ đô chấn động. 

             Cũng là nhờ nhà họ Vũ tới gây chuyện, nếu không có họ, Lâm Mộng Đình cũng khó mà phô bày được những thứ đó. Giống như năm xưa Lý Dục Thần mượn thế của nhà họ Tần để trấn áp thủ đô vậy. 

             “Nghe nói gia chủ hiện tại của nhà họ Vũ là một nhân vật lợi hại?” Lâm Mộng Đình hỏi. 

             “Gia chủ bây giờ tên là Vũ Hồng Lệ, là con gái của Vũ Tấn Thành, ba năm trước kế thừa vị trí gia chủ. Nghe nói người phụ nữ này có chí khí như Vũ Tắc Thiên…” Hầu Thất Quý hơi nhíu mày, “Vì nhà họ Vũ chưa từng rời khỏi Tấn Châu, nên người ngoài biết về họ rất ít, lần này tôi sai người đi điều tra, lại nghe được vài lời đồn khá kỳ lạ…” 

             “Tin đồn gì?” 

             Hầu Thất Quý tỏ ra có chút do dự. 

             “Lão Hầu, trước mặt tôi còn gì phải e dè, có gì thì cứ nói thẳng.” Lâm Mộng Đình nói. 

             Hầu Thất Quý nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Nhà họ Lý không mất, nhà họ Vũ không ra.” 

             Lâm Mộng Đình hơi ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Lời này là nói cho chúng ta nghe sao?” 

             Hầu Thất Quý nói: “Lúc mới nghe, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau này tra ra thì tin đồn này không phải mới xuất hiện gần đây, mà vốn đã có từ thời cổ ở khu vực Tấn Châu.” 

             Lâm Mộng Đình nhíu mày: “Ý ông là… đây là lời tiên tri?” 

             “Nguồn gốc cụ thể, e là khó mà tra cứu. Nhưng nhà họ Vũ rất có khả năng coi lời đồn này là thật.” 

             “Ý ông là, nhà họ Vũ luôn ở yên tại Tấn Châu, chưa bao giờ vượt giới, chính là vì sự tồn tại của nhà họ Lý?” 

             “Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân nhà họ Vũ không rời Tấn Châu. Hoặc có thể đối với họ, đây không phải là truyền thuyết, cũng không phải lời tiên tri, mà là giao ước cổ xưa.” 

             Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Nếu đúng như vậy, thì hai mươi năm trước, khi nhà họ Lý bị diệt môn, họ đã phải xuất hiện rồi. Chứ không phải ba năm trước mới đến thủ đô.” 

             “Đây cũng là chỗ mà tôi không hiểu nổi.” Hầu Thất Quý nói “Nếu lời tiên tri hoặc giao ước này là thật, thì chỉ có một khả năng…” 

             “Ông muốn nói…” Lâm Mộng Đình vô cùng kinh ngạc “Hai mươi năm trước, nhà họ Vũ đã biết nhà họ Lý chưa bị diệt môn, vẫn còn có người sống sót?” 

             Hầu Thất Quý gật đầu: “Chỉ có thể giải thích như vậy.” 

             “Nhưng nhà họ Vũ sao có thể biết được?” Lâm Mộng Đình cảm thấy khó tin. 

             “Phu nhân đừng quên, sau lưng nhà họ Vũ còn có Phật Môn.” 

             “Vậy còn ba năm trước? Dục Thần chỉ bế quan, sao bọn họ lại rời Tấn Châu?” 

             “Ba năm trước, cậu Lý bị trục xuất khỏi Thiên Đô, sau đó bế quan. Ba năm nay, chính đạo thiên hạ liên tục cho rằng cậu Lý đã phản đạo, là tà thuyết nghịch thiên, tiếng hô hào thảo phạt không dứt, còn có lời đồn cậu Lý đã chết. Có lẽ, nhà họ Vũ cho rằng cậu Lý sẽ không thể xuất quan nữa, cũng có thể là gia chủ hiện tại không còn kiên nhẫn chờ đợi.” 

             Lâm Mộng Đình chợt nhớ lại, hôm đó Vũ Tấn Sơn đã nói ‘Họ Lý truyền ba đời, ắt sẽ bị nhà họ Vũ kéo quân chinh phạt, mà cũng từ đó, nhà họ Lý lại càng hưng thịnh’, lúc đó tưởng là lời nói đùa, giờ nghĩ lại, thì ra bọn họ thật sự nghĩ như vậy. 

             Ngay từ đầu, nhà họ Vũ đã có ý đối đầu với nhà họ Lý. 

             “Giao ước cổ xưa… Lý Đường… Vũ Chu…” 

             Lâm Mộng Đình đứng dậy, bước ra trước cửa phòng khách. 

             Ngoài sân, cỏ xanh đang bừng bừng sức sống. Nhưng thời tiết thủ đô, dù là giữa mùa xuân, vẫn còn khô hanh, ánh nắng chiếu xuống khiến không khí lấp lóa chói mắt. 

eyJpdiI6InhqTXE3OWc3U3NTUFVqbUM5ZUVBeVE9PSIsInZhbHVlIjoiTTQzTEQ5N3F4OGNFTDRRXC9lS0R3MGJqeldMTm9RMjJLTGlnSHlvak44T2tNTnR2SU1vc2xqTll6MXBaM0g5cUhcL0VcL2lDclc4eTVDTHkxR2NLMW1Vd1dZNUhuaGthUjlDSGxtbjNvQ09ENkNIUmNZelViajhLSHVWMjZ6d3VqeTBURFVsZmxValMxRmtXdFBzWk9BaGRjRm1VQklCU3lyZXN2ZGI2eVNBRXBXaGF1UlZYWDMrRFNRMlFcL254MlN5MEtnMUQxUDJKQndrM2hNMU5CMVpCWlB2bWFaR1FXaXQwODhSMEJcLzBkRENHdkNGd2tYM1NYTGFMeUQ4ZUpmXC9WUzVcL0dCTmJ1Z1R3cFwvSGY3TFRucWtKQT09IiwibWFjIjoiOWI5NDZiMGVhNDRkYTVmYmRlOGIwMDgxMWE5ZDgxZDRkOThlYzJmNzRmZGVlNThjMDdmODZlYzgyNTkyMjIxYiJ9
eyJpdiI6InVTNlNFOHRHUHBWK3pNaGtpTGhOSEE9PSIsInZhbHVlIjoiaXpQOGI0UDVoTUdaVmVtdW16NDN6eXZiNXZ1aXJOU0NhUTVXWjd3NjB5dGFHeThicjdyRGlEVEFmWjFxbDFhWTB3YURFcVF1aUpQdW1ORVdsTUVHXC9HSVAwdDJDbnNMQkxOK1J0TGNuMVgzVU0xcm1DSVB3WWNNNStCNkFwcTZiR2JaMndrUTg1Q2kxN0JvZm1EVVNLeWljbEQ2R2o1NEIyWDBIWWpFdStUVmpORjdFMmt3NWlTS2lmSHdcL21SemtoR0N3Y2h4ZTJ1SmMrdXdOVXp4eDFpRWtLNFpzcllKZGVTSWNPWFRUcmZLMDRGZUhYdENyXC9jRGpEb1lkKzdPemN3ZTFxc0FzNDI2OGNWNFBUMW13cFJEemhva05KZU9hZ1JIYU5KUHhyYmFUYVRGSVwvMHlKdENackR6SzVFTHZQIiwibWFjIjoiNjQ5ZTA1ODY2YjYxMzBhZTcwMjkzYzZmMmUzNTZhODNhOGQ4MjFiODlkOTgzNmI1MmE0MzM2N2IzMmNlMGEwYyJ9

             Thanh Minh mưa rơi lất phất, bên hồ Linh Sơn, hai cụ già ấy hẳn cũng đang nhớ đến đứa cháu trai, cháu gái của mình nhỉ?

Ads
';
Advertisement
x