"Không chỉ mình ta xuất quan, sư tổ Giác Chiếu của con cũng xuất quan rồi." Hải Không nói. 

             "Gì cơ, sư tổ cũng xuất quan rồi hả?" Bình Ba kinh ngạc. 

             Giác Chiếu là trụ trì của thiền viện Tử Trúc, đức cao vọng trọng, có địa vị cực cao trong Phật Môn, đã bế quan nhiều năm. 

             Bình Ba từ nhỏ theo Hải Không ở chùa Chiêu Bảo tại Dũng Thành, hai năm nay mới trở về Phổ Đà, chưa từng gặp Giác Chiếu, nghĩ đến sắp được gặp vị sư tổ trong truyền thuyết này, khó tránh khỏi hơi phấn khích. 

             Sắc mặt Hải Không lại hơi trầm trọng, thở dài nói: "Rồng lượn dưới đáy biển, thủy triều sinh kỳ quan, thời thái bình đã qua rồi. Bình Ba à, điều ta hối hận nhất là chưa kịp cưới vợ cho con." 

             "A?" Bình Ba ngạc nhiên nói, "Sư phụ lại đang thử thách con sao? Ba năm trước con chẳng phải đã vượt qua thử thách rồi sao?" 

             Hải Không nhìn dáng vẻ của Bình Ba, cười ha ha. 

             Sau đó quay sang nhìn chị Mai, chắp tay nói: "Nữ thí chủ, lại gặp nhau rồi." 

             "Đúng vậy, đại sư, lại gặp rồi. Thế giới này thật nhỏ!" Chị Mai cảm khái. 

             "Không phải thế giới nhỏ, mà là thí chủ có duyên với Phật." Hải Không nói, "Năm năm trước ở núi Chiêu Bảo, tôi đã nói cậu Lý có duyên với Phật." 

             "Ông quen cậu ấy à?" Chị Mai ngạc nhiên. 

             "Hơn ba năm trước ở Kim Lăng, từng có cơ hội kề vai chiến đấu cùng cậu Lý và phu nhân. Lần đó, cậu Lý đại triển thần uy, khiến bần tăng mở mang tầm mắt, bần tăng cũng coi như nợ cậu ấy một mạng." Hải Không thản nhiên nói. 

             Chuyện hồ Huyền Vũ, Đinh Hương và chị Mai đều đã nghe Lý Dục Thần kể, nhưng chi tiết thì không rõ, không ngờ hòa thượng này lúc ấy cũng có mặt. 

             Chị Mai cười nói: "Xem ra duyên phận này cũng chẳng nhỏ." 

             Trong lòng Đinh Hương sốt ruột vì bạch xà và rùa nhỏ, bèn hỏi: "Đại sư, ông có quen Tuệ Hàng không?" 

             Hải Không thu nụ cười lại: "Các vị tìm ông ta có việc gì?" 

             Đinh Hương liếc nhìn chị Mai, không biết có nên nói thật hay không, dù sao Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đều là yêu loại, mà chuyện Bạch Nương Tử với Pháp Hải vẫn còn lưu truyền trong dân gian. 

             Lúc này, Vô Hoa mở miệng: "Trưởng lão, là thế này, tiểu tăng đến từ chùa Thiên Trúc ở Tiền Đường, hôm qua có một hòa thượng đến chùa xin ở nhờ, tự xưng là pháp sư thiền viện Tử Trúc ở Phổ Đà, pháp danh Tuệ Hàng. Tiểu tăng không nghi ngờ, dùng lễ Phật tiếp đãi, không ngờ hôm nay, ông ta đánh trọng thương tăng nhân trong chùa, phá hủy tháp xá lợi, đoạt đi xá lợi của tiên sư thờ trong tháp. Ngoài ra, còn có một con bạch xà và một con rùa nhỏ từng được tiên sư điểm hóa." 

             Vô Hoa nói như vậy, liền biến tính chất yêu loại của rùa và rắn thành Phật duyên do cao tăng điểm hóa, vừa không hề nói dối, nghe vào cũng chẳng thấy gượng ép. 

             Hải Không giật mình, hỏi: "Tôn sư chẳng phải chính là đại sư Trí Nhẫn ba năm trước ở hồ Tiền Đường, lấy thân trấn long huyệt, hóa giải nguy nan cho tám trăm vạn bách tính Tiền Đường, rồi hóa cầu vồng mà đi đó sao?" 

             "Chính là tiên sư." Vô Hoa gật đầu. 

             Hải Không bỗng khom người hành lễ với Vô Hoa: "A di đà Phật, đại đức của tôn sư, đã sớm truyền khắp Phật Môn, xin nhận một lạy của Hải Không!" 

             Bình Quang và Bình Ba bên cạnh sợ hãi cũng lập tức quỳ lạy theo. 

             Vô Hoa vội vàng đứng dậy ngăn: "Đừng đừng, viện Tử Trúc là thánh thổ Phật Môn, trưởng lão là cao tăng viện Tử Trúc, Vô Hoa chỉ là hậu bối, nào dám nhận đại lễ." 

             Hải Không lại khăng khăng hành lễ: "Công đức đại sư Trí Nhẫn đủ để vượt La Hán mà gần quả Bồ Tát, hơn nữa tôi cũng từng nghe nói, việc tu hành của ông ấy đã bắt đầu từ một nghìn bảy trăm năm trước, bối phận cao hơn tôi không biết bao nhiêu đời, cậu là đồ đệ của ông ấy, dĩ nhiên cũng là sư trưởng của tôi." 

             Nói xong, ông ta cố chấp lạy xuống. 

             Vô Hoa ngăn thế nào cũng không được, chỉ đành mặc ông ta, miễn cưỡng nhận trọn một lạy này. 

             Bình Quang và Bình Ba ở phía sau cũng lạy xong, chẳng những không giận, ngược lại còn thêm phần kính sợ. 

             "Đại sư Hải Không, chuyện của Tuệ Hàng..." Vô Hoa hỏi. 

             "Hầy, chuyện này nói ra thì dài." Hải Không thở dài, "Tên Tuệ Hàng này quả thật từng xuất gia ở thiền viện Tử Trúc, vốn tên là Giác Hàng, là tăng nhân có tên lót chữ Giác, là sư huynh đệ của sư phụ tôi - Giác Chiếu, tính ra, tôi phải gọi ông ta một tiếng sư thúc." 

             "Ông ta ở đâu?" 

             "Ông ta không ở đây. Hơn hai mươi năm trước, ông ta đã đổi tên thành Tuệ Hàng, rời khỏi Phổ Đà rồi. Tôi thật không ngờ, ông ta còn tự xưng là tăng nhân thiền viện Tử Trúc." 

             "Tại sao ông ta phải đổi tên, tại sao rời khỏi Phổ Đà, sau khi rời đi thì đã đến đâu?" Đinh Hương hỏi một loạt câu hỏi. 

             "Có vài chuyện tôi cũng không nói rõ được. Các vị, xin hãy theo tôi, tôi dẫn mọi người đi gặp sư phụ của tôi." 

             Hải Không nói xong liền dẫn đường phía trước, đưa mọi người đi ra ngoài, xuyên qua cả một rừng trúc tím, đến trước một căn nhà nhỏ yên tĩnh độc lập. 

             "Xin chư vị chờ một lát, tôi vào trong nói rõ tình hình." 

             Hải Không hơi khom người, rồi vào phòng, một lát sau đi ra nói: "Gia sư mời các vị vào." 

             Mọi người bèn cùng vào phòng. 

             Bên trong là một gian phòng chỉ rộng một trượng vuông, giữa phòng trải một tấm đệm, một ông lão gầy gò ngồi trên đệm, mặc hải thanh màu mộc lan, tóc trên đỉnh đầu đã rất dài, rõ ràng đã lâu không cắt, xõa xuống, bạc trắng thưa thớt. 

             Mọi người đều hơi sững lại, bởi dáng vẻ của ông lão này khác xa cao tăng trong tưởng tượng, ngoài thân thể sạch sẽ ra, thì trông giống một kẻ ăn mày lâu ngày chưa được no bụng. 

             "Bình Ba, Bình Quang, còn không mau bái kiến sư tổ!" Giọng Hải Không trở nên uy nghiêm. 

             "Bái kiến sư tổ!" Bình Ba và Bình Quang chắp tay, định quỳ xuống hành lễ. 

             Đại sư Giác Chiếu nhẹ nhàng nâng bàn tay gầy gò, nét mặt hiền từ: "Được rồi, được rồi, không cần đa lễ, các con đều là những đứa trẻ ngoan." 

             Ông ấy nói xong lập tức có một luồng sức mạnh hiền hòa nhưng mạnh mẽ đỡ lấy bọn họ, khiến họ không quỳ xuống được. 

             Lời Giác Chiếu nói cũng chẳng giống lời cao tăng Phật Môn, ít nhất những người ở đây chưa từng nghe lão hòa thượng nào gọi đệ tử mình là đứa trẻ ngoan. 

             "Vô Hoa ở chùa Thiên Trúc, bái kiến đại sư Giác Chiếu." Vô Hoa cũng bước lên hành lễ. 

             "Ồ, cậu chính là đệ tử của Trí Nhẫn à?" Giác Chiếu cười ha hả, "Ta và sư phụ cậu từng gặp nhau hai lần, một lần ở chùa Linh Ẩn, ta đến bái kiến đại sư Mộc Ngư, ông ấy cũng ở đó. Một lần khác là khi ông ấy đến Phổ Đà, chúng ta ngồi trong rừng trúc tím luận đạo. Tu vi của ông ấy, ta không thể sánh kịp. Nay ông ấy đã tu thành chánh quả, hóa cầu vồng mà đi, còn ta vẫn ngồi trơ ra nơi đây, A di đà Phật, thật hổ thẹn, hổ thẹn." 

             Vô Hoa không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể đứng yên lặng. 

             Tiếp đó, Đinh Hương, chị Mai và Từ Hiểu Bắc đều tiến lên hành lễ. 

             Giác Chiếu gật đầu đáp lại từng người, rồi nói: "Ý của các người, ta đã biết. Tuệ Hàng đúng là sư đệ của ta, vốn tên Giác Hàng, từ nhỏ đã thông minh hơn người, được sư phụ coi như người nối nghiệp để bồi dưỡng. Thế nhưng, ông ấy lại quá thông minh!" 

eyJpdiI6InY3N29GRU1CdWZRY01UemlsalBMTHc9PSIsInZhbHVlIjoiYm9VMzNJTjg1TzkzOFBxeXNsdkZVa1lleHdSRWZWK1c4a0EyZkFJSkF1RE5CRmZrcU11UjZkRmd6Y1JCNHBJOVF2MGgyTmFJQlU0OE9lQU94aWdnRzJadFdHTW0xdG9sUHl4T203UEtnVU5nUXI1TmpkU0FFUTRXRFg5d1lMUmlBYjZ6Mkc2OWlSYWprOWZ4WG9kdTg3bW5UTTRZTlFBMk1xcWx3SEtQWlliOVR4a1JOYWtYb3lzYzlsalFIOVptUThta0N1SmxDdHdESnNHUHBtcXpYUWhJTzd4T1huMVZtR0tsM1NBYnNMOD0iLCJtYWMiOiI5MDA1OGE0NjMxMzcxM2I5MzRhN2FjOGVmMWE3Y2M3Mzg0NDQzN2RhN2NkYmZjYWMxMWFiNjAwYzcyYmVlNjUyIn0=
eyJpdiI6IjFGVzlYMnVuQklleDNkUjJcLzQwQnZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InNVTjR1Z2tmcDUxK21vcDRFd0pmckJrVkV5akpsMmdUM1BWM2NcLzNPUTlXS3Nyd09TRFhuczlzXC9nSVhPY283cTR4NzhSYnJWSUJpdTREK01ZOFM4dFBna0ZPVG10ck16VVwvMDNKbGJ2dEJ3TE9cLzkyTlVNYlZ6U0lNQzd6dGFLSkpVaVZ5aDJuNHJqN0ZkeXZrVjA2Vm5FNWc4em5PVkUwa2txaDNcL2tBeFFYcnZJMkxtSHBpNTdtUHB5OHY0WkhuU1VYdEJGWjM4S1VZQVZwMjF1WW9BeWJwVVwvRUxzM1FqZHFYV2JzaGc1Zjh2N25HdkhvZ1gxQzZjSCtxYlNUK2w3ZXdpYm9kREpOdnRPRzZkQUE1a0FUcVFCYzA0SEN1ZW1Tekc2UnoxbU9QNk5qVG5GWVBWUGxlTXVwbTNNMzFTZnpzblBQTWpjSjNKMlY0R3ZHaU83RnRDU0tUQ3JnbHNSSEZ2SXZNWHJQejlpK3NpSVUzNGt2U3k1OTFwY1lISHVSa0tSd25JejNaVlFoaVp0MCt3a2ZLTGNNc1J4MGtZNjNET0s2UzNORVM4dTlneldtZzU1Sm5aUnVSSnltMlZYRWNHc1Z2bDRaXC85SElkdGZCeERjMVlkVjdoRFNpQ25pTFJ4WFREeVwvMGplXC82WUlRNUxVdlpqUzF1dFNxQ1RsU3dSVW8yMEtQTUVqVktNdWZ0NVVTaTZRT3dPMWV6ZE05aWU5ZGZJWU9hWkFQZTQ4WitDY2RQMUc3TDBCa0ZMNlhCUndXZGxVMUtQUVZPd0tBMW1DZ0lGUDZ4WURObTVPYzU3aHBMZ3Z4Y0QyZEZocVJKblZoUWJzREVmd01UVjZIQnF6S0tDWDFGXC95UHhCZUFcLzZMelZLbXNwcllwdEJmSktqRGRwZGhhUVJOeEVlbGFWVFVIY2pLb1AzbGlCdUduU1FnNmNWQ1R4TGFzK1lJUHpWelExS2VWd1NuTkxaMytPbnpqeU1YN1daMHhcL0F1N0UzTzZiR1U3UUF0bFo4WjJ6YWVXaE1rM1RCOU5TaE1YMXduK2tZRU1SWnYxOU95XC9BRjFFbDQ1T1Yyd2o3SXhvOFlpUW1nMGxITzhJYVBkcW9qYnBIUmF4U0lLeENZTDNkMExiSVAxNGZqZ1A1WVdvSXczdW1zRHYyV2Y0K2lmVU5XVXRiWTFFWVNoVTc1bnVpOGIyTjY4YUsySE81QjZuclJBQXJ3bjZVdzY3YnBFcW45RVlMTGFqYWw0K3h0Wm9RREZjSTlxeXNWTWxcLzViTFwvTWt1dVF5VGo3WHJcLytDVFpOV2JRaUo4MTNJN3AyeW5wVVorN1pYWFMrMDYxdGZlNTNoTlwvWW5aYlByVThQOTdIam9sYUdhWHdIWE1XWFZvU2dIdDlCMWlwMGtRVHZlaUkrMlpyVFRSRk9HWnMzZlJnS1dvZjZoXC9jQXd4MjJXWDhEWlJCWlBGbWRKWjRwXC9iWGs4VW9OZUExNWtqTlh4cUhMVUlcL1o0V2F0Y0RhXC90eEgzN1VxaHFPbmpYRUlYcis4eE1cL1NpUHA1UkxtZG9VNkNodkZkZm1oS2NKeG1qeVBIU2lqazJZXC9SeEROSXh2Y0pxQ0hCbHJVYVFXanhcL1dzTTl1V0FUNlNWM3dnSTllU29aNXdHaUEzUkFnbFNQSSt1dm5lbE9Ga0pmUHZKZk1vell2YVRrcUxQUUg4RUd3dGxCMGNHejRxMFdzelBZY3ZSNm1IbW5SUU91U3V5VlNxOWJOMXVZb1NucFpnQVlucEloUXV1KzBiTjNRMkVnVDNJelg1cVwvcXZSRWFTTjRvczF1YWdrRHNtTDFrXC9NMUxBTkJSbDZkRUtnWT0iLCJtYWMiOiIyMDM4ODRjNmQ3Y2QyYTY4MDMwMjk1OTFhMjQ5MWVlMWU5ZjZkNjJiYmExYjdmMDJkZDA5OWIwMmRmMmFjZDJkIn0=

             "Hơn hai mươi năm trước, gia sư viên tịch, truyền vị cho ta, Giác Hàng phẫn nộ rời đi, đổi tên thành Tuệ Hàng, tự xưng ngang hàng với Lục Tổ, thề phải tìm được Phổ Đà chân chính. Từ đó trở đi, ta chưa từng gặp lại ông ấy."

Ads
';
Advertisement
x