Cơn đau gần như đã khiến cho Bạch Thần mất đi ý chí chiến đấu, nhưng anh ta biết rất rõ rằng giờ đây không phải là lúc để bỏ cuộc.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Kaligan trong mơ hồ.
Đôi mắt rồng màu lam của anh ta đã không còn sức nhìn thấu màn sương mù dày đặc, nhưng anh ta biết rằng cô gái kia vẫn ở trong ngôi miếu đổ nát bên cạnh dòng sông, dù giờ có rời đi thì chắc hẳn vẫn chưa đi xa.
"Bằng bất cứ giá nào, cũng phải đợi cô ấy an toàn rời khỏi đây!"
Anh ta lắc cái đầu rồng khổng lồ, trong mắt ánh lên vẻ kiên định.
Những chiếc vảy rồng còn sót lại bắt đầu phát sáng rực rỡ, một luồng sức mạnh chưa từng có dần tụ lại trong cơ thể anh ta.
"Dù ông có bao nhiêu hóa thân đi nữa, tôi cũng không bao giờ lùi bước đâu!"
Bạch Thần gào thét rồi nhảy lên khỏi mặt đất vỡ vụn, thân rồng hóa thành một vệt sao băng chói lòa, lao thẳng tới thần Shivin.
Tòa sen dưới chân thần Shivin xoay chuyển, hóa thân từ bi niệm chú từ bi, thân Kim Cang vung cây chùy và chày sấm, sức mạnh thiện ác chồng chất lên nhau, phù chú và ánh sáng tia chớp đan xen vào nhau.
Một nguồn năng lượng không gì bì nổi bùng nổ, sáng chói như mặt trời chiếu sáng cả thung lũng mờ tối.
Ánh sáng mạnh xua tan làn sương mù, Bạch Thần trông thấy dòng sông đen kịt ở nơi xa và cả một ngôi miếu đổ nát bên cạnh dòng sông.
Nhưng vào giây tiếp theo, một làn sóng xung kích dữ dội nhanh chóng quét ngang vùng đất ấy, phá hủy vùng dòng sông.
Chỉ trong một khắc, ngôi miếu đổ nát ấy hóa thành tro bụi
"Không!!!"
Bạch Thần hét lớn.
Thân rồng vặn vẹo, gần như kiệt sức.
Còn hai hóa thân một bi một nộ, một thiện một ác của thần Shivin vẫn đứng vững trên tòa sen, khống chế toàn cục.
"Yêu long, đừng giãy giụa nữa, niệm tình cậu tu hành đã lâu, hãy nhập vào hàng Thiên Long Bát Bộ theo hầu bên cạnh tôi, làm một Long Hành Tôn Giả đi!"
Bạch Long thở dốc đầy khó khăn, thân rồng run rẩy không ngừng.
Pháp lực trong cơ thể anh ta gần như đã cạn kiệt, thể lực cũng tiêu hao gần hết, hi vọng duy nhất còn lại của anh ta chính là đan nguyên bản mệnh mà anh ta đã tu luyện suốt vạn năm.
Nhân lúc thần Shivin đang nói chuyện, Bạch Thần cố gắng kéo giãn khoảng cách, bắt đầu hồi tụ sức mạnh long nguyên của mình.
Long đan trong cơ thể anh ta tỏa ra ánh sáng xanh thẳm, xuyên qua thân rồng đầy thương tích chồng chất, ngưng tụ lại một luồng khí lạnh như biển sâu giữa không trung.
"Đồ ngu, long đan là bản mệnh chân nguyên của cậu, vảy rồng có thể mọc lại, long cốt có thể sinh ra, nhưng một khi long đan vỡ đi thì chính là vạn kiếp bất phục." Thần Shivin nói.
Bạch Thần không trả lời lại chỉ lặng lẽ ngưng tụ nguyên lực.
Hóa thân bi khổ của thần Shivin khẽ lắc đầu than thở, nhưng sát khí của hóa thân Kim Cang lại đột ngột tăng vọt, hùng hùng hổ hổ.
Ánh sáng của long đan ngày càng chói lóa như thể sắp xé rách người để ra ngoài.
Nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói khiến da thịt người khác tê dại chợt vang lên bên tai Bạch Thần, như ca như khóc.
Tòa sen chuyển động, dung mạo thần Shivin lại biến hóa một lần nữa.
Trong luồng ánh sáng bảy màu ấy chợt xuất hiện một cô gái sắc nước hương trời, đôi bàn chân trần lộ ra trắng như ngọc, đôi vai khẽ nhô, cơ thể ấy nhẹ đến mức như chỉ cần một làn gió cũng có thể thổi bay người ấy đi.
Đất trời cũng phải động lòng, núi non cũng vì đó mà rạng rỡ hơn.
Mái tóc dài như thác buông xõa sau lưng, bộ quần áo đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn tung bay theo gió.
Hương thơm đầy mê hoặc tản ra từng hồi.
Bạch Thần cảm thấy nơi sâu thẳm trong tim chợt dao động, máu trong toàn thân rồng cũng sôi trào theo.
Anh ta vội vàng ổn định lại tinh thần, dồn tất cả sự chú ý lên đan nguyên.
"Bạch tiên sinh, tôi nhảy có đẹp không?"
Nghe thấy giọng nói ấy, Bạch Thần cả kinh trợn to mắt, rồi không thể rời mắt được nữa.
Anh ta trông thấy Đinh Hương đang đứng trên tòa sen, chân giẫm trên hoa sen, nhẹ nhàng múa, mỉm cười.
Bạch Thần cảm thấy một kiểu bình yên và hạnh phúc chưa từng có, chiến ý trong lòng, vết thương hay nỗi đau trên thân mình đều tiêu tan hết trong giây phút này.
"Bạch tiên sinh, nhảy với tôi nhé?"
Giọng nói Đinh Hương mềm mại giống như những cô gái nhỏ vùng Giang Nam đương ngồi trên du thuyền dạo chơi hồ Tiền Đường thì thầm cùng người thương.
Thân thể và cả trái tim của Bạch Long chợt mềm nhũn, thân rồng xoay quanh giữa không trung, phối hợp với điệu múa tiết tấu của Đinh Hương trên tòa sen.
Anh ta thấy Đinh Hương đưa bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn ra khẽ chạm vào râu rồng của mình.
Thân rồng thu lại rồi lại hóa thành hình người.
Hai người nhẹ nhàng khiêu vũ với nhau.
Trong giây phút này, Bạch Thần mới cảm thấy mình đã thật sự hóa hình thành người.
Làm người, thì ra lại tuyệt vời đến thế!
"Bạch tiên sinh, tôi có đẹp không?"
"Đẹp!"
"Bạch tiên sinh, tôi có thơm không?"
Đinh Hương kéo anh ta lại gần, dúi mặt anh ta sát vào cổ cô ấy.
Một mùi hương quái dị xộc thẳng vào mũi anh ta.
Bạch Thần chợt nhận ra điều bất thường.
Đinh Hương trong sáng như tuyết trên đỉnh núi Laya, chắc chắn cơ thể sẽ không bao giờ có mùi này.
Tim rồng như bị sét đánh trúng, Bạch Thần lập tức tỉnh táo lại.
Trước mắt nào còn có Đinh Hương, đó chỉ là hóa thân thứ ba của thần Shivin, một đôi mắt đầy yêu mị, thân thể mềm nhũn…
Bạch Thần đẩy mạnh ra đầy ghê tởm.
Rồi chợt phát hiện bản thân hoàn toàn chưa từng hóa thành hình người mà vẫn là thân rồng, các vết thương trên cơ thể chồng chéo lên nhau, mềm nhũn nằm rạp trên đất, không còn chút sức lực nào.
"Hi hi, Bạch tiên sinh, tôi có đẹp không nào?"
Bạch Thần gắng sức ngẩng đầu lên, nhìn thấy thần Shivin ba đầu ba mình ngồi trên tòa sen bảy màu.
Mà long đan của anh ta lại đang nằm trong tay thiên nữ ma mị kia, tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt.
Bạch Thần cố gắng vùng vẫy, nhưng mỗi một động tác đều như cá chạch trong vũng bùn, không tài nào thoát khỏi sự trói buộc của luồng sức mạnh khủng bố kia.
Ánh sáng còn sót lại trên những vảy rồng dần tối đi, mất đi sức mạnh đan nguyên, Bạch Thần không còn năng lực phản kháng nữa.
Anh ta cố gắng xoay thân rồng, hướng mắt về vùng dòng sông Kaligan.
Một vùng đất rộng mênh mông...
Đầu rồng chán nản rũ xuống, nặng nề đập xuống đất.
Trong làn bụi mù cuồn cuộn, đôi mắt rồng của anh ta từ từ khép lại, khép lại tia sáng cuối cùng trong đôi mắt xanh lam ấy cùng toàn bộ sự không cam lòng và cả nỗi lo âu.
...
Lúc Đinh Hương nhìn thấy bản thân mình thì giật mình hú vía.
Sao lại có một bức tượng giống như đúc mình trong một ngôi miếu đổ nát nằm cạnh một vùng dòng sông hoang vu nằm ngoài rìa Nopel chứ?
Nhưng cô ấy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Đây là ảo giác!" Cô ấy tự nói với mình như thế.
Tượng đá đã phong hóa từ lâu, hoàn toàn không thể phân biệt được dáng vẻ, mà bản thân cô ấy lại theo Lục Hư Luân Chuyển đi vào một trạng thái kỳ lạ, rồi nhìn thấy chính nội tâm của mình mà thôi.
Đinh Hương không nhìn "bản thân" trước mặt nữa mà ngồi xuống rồi nhắm mắt lại.
Nhận ra "ảo cảnh", cô ấy lại càng điềm tĩnh đến lạ, đi vào ảo cảnh Đại Định, thần chuyển đổi theo khí, lục mạch nhập hư, trời đất tĩnh lặng, một mảnh hỗn độn.
Ngay cả sóng năng lượng khổng lồ từ bên kia vùng dòng sông Kaligan cũng không làm cô ấy xao động, dù núi có sụp, đất có nứt toát cũng thế.
Vô Hoa mở mắt ra, trận kịch chiến giữa thần và rồng gây ra chấn động dữ dội khiến anh ta không tài nào tĩnh tâm ngồi thiền được.
Anh ta trông thấy Đinh Hương ngồi bất động như núi, không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Theo Trí Nhẫn tu hành đã nhiều năm, luôn cho rằng tâm tính mình đã đạt đến viên dung vô ngại, không ngờ khi ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này lại chẳng bằng một cô gái trẻ chưa trải sự đời.
Anh ta nhặt lấy rễ trúc tím vạn năm bên cạnh, nhẹ nhàng phủi sạch, rồi đặt ngang trên đùi, chắp tay lại, miệng nhẩm: "A Di Đà Phật!"
Rồi anh ta lại khép mắt lại.
Dù ngoài kia gió mưa có biến hóa thế nào đi nữa cũng chẳng còn liên quan gì đến anh ta nữa.
Linh Sơn chỉ cầu được ở trong lòng.
Tiếng rồng gầm vang đến, ngay sau đó là một tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, sóng xung kích dữ dội băng băng qua mặt đất, cuồn cuộn lao tới, mang theo sức mạnh nghiền nát tất cả, tràn qua vùng dòng sông Kaligan.
Ầm!!! Tiếng nổ vang trời.
Ngôi miếu đổ nát hóa thành tro bụi, mịt mù như mây.
Trong khói bụi, có một luồng ánh sáng màu tím mờ ảo mãi vẫn không tắt.
Mọi thứ xung quanh anh ta, dù là bức tường đá đổ nát, bức tượng thần đã phong hóa hay cả Đinh Hương đều đã biến mất…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất