Vũ Hồng Lệ cố gắng gượng ngồi xuống đất, cơ thể run rẩy trơ mắt nhìn Lệ Thừa Trung mang theo tượng thần thiên nữ Tịnh Quang bỏ chạy. 

             Chất độc ẩn chứa trong cơ thể cô ta đã phác tác hoàn toàn. 

             Lệ Thừa Trung quá nham hiểm, gã tốn mấy năm trời chỉ để hạ độc, khiến cơ thể cô ta hoàn toàn không thể chống lại được loại độc này. 

             Chưởng ấy có thể dọa Lệ Thừa Trung phải bỏ chạy, nhưng Vũ Hồng Lệ cũng đã dùng hết sức bình sanh rồi, đã vậy còn khiến cho chất độc trong cơ thể lan đi nhanh hơn, một khi chân khí đã mất đi thì không còn khả năng chống đỡ nữa. 

             Cuối cùng Vũ Hồng Lệ cũng không gượng ngồi được nữa, cơ thể ngã dài xuống đất. 

             Cô ta nhìn lên trần nhà, bức tranh trên trần nhà được chạm trổ trời trăng và cả những áng mây, những bầy hạc tiên bay lượn tự do trong những áng mây kia như đang cười nhạo cô ta. 

             Trên đó còn khắc một bài thơ: 

             Thần công lực khó đoán điều khiển âm dương, bao trùm vạn vật tạo thành bát hoang. 

             Thiên phù vừa có đế nghiệp phồn vinh, mong đến lễ tế ban cho điềm lành. 

             Bài thơ được Vũ Hoàng Tắc Thiên sáng tác, nó cũng ẩn giấu khẩu quyết truyền thừa của thiên nữ. 

             Vậy mà giờ đây nhà họ Vũ lại sắp tuyệt hậu. 

             Một giấc mộng nữ hoàng, trời trăng lại xuất hiện giữa hư không thắp sáng muôn nơi, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con số không. 

             Nỗi đau đớn vì tuyệt vọng trong lòng Vũ Hồng Lệ còn đau hơn cả nỗi đau do độc gây ra. 

             Cô ta từ từ nhắm mắt lại đợi chờ cái chết đến. 

             Chợt lại có tiếng bước chân truyền đến. 

             "Cô ơi!" Vũ Hồng Lệ nghe thấy có người kêu mình. 

             Sau đó lại có một đôi tay đỡ lấy cổ và vai cô ta, đỡ cô ta dậy. 

             Cô ta mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đầm đìa nước mắt của Ngũ Ngọc Kỳ. 

             "Ngọc Kỳ..." Vũ Hồng Lệ không dám chắc đây là ảo giác trước khi chết hay là cô ta đã chết rồi. 

             "Cô ơi, cô có sao không? Cô ơi..." 

             Cơn đau dữ dội giúp Vũ Hồng Lệ xác nhận rằng mình vẫn chưa chết. 

             "Ngọc Kỳ, con chưa chết sao?" 

             "Con chưa chết, A Tứ đã cứu con." Ngũ Ngọc Kỳ quay lại nhìn. 

             Vũ Hồng Lệ nương theo ánh mắt cô ta mà nhìn thấy Lý A Tứ đứng sau lưng sau, mặt mày u ám không có chút biểu cảm nào. 

             "Nhưng mà... ông nội... và cả nhà họ Vũ... đều chết hết rồi!" Ngũ Ngọc Kỳ òa khóc. 

             Trái tim Vũ Hồng Lệ đau nhói, nhưng ít nhất cô ta lại không cảm thấy đau buồn bằng nỗi tuyệt vọng ban nãy nữa, bởi vì cô ta đã nhìn thấy hy vọng. 

             "Ngọc Kỳ, nghe cô nói này!" 

             "Dạ!" Ngũ Ngọc Kỳ gật đầu thật mạnh, lặng lẽ lắng nghe. 

             "Thứ quý giá nhất của nhà họ Vũ chính là huyết mạch thiên nữ. Mỗi đời thiên nữ đều sẽ truyền thừa công lực xuống cho nhau, tính từ thời Thiên Hoàng Tắc Thiên thì cũng truyền thừa được hơn ngàn năm rồi. Giờ đây, cô sẽ truyền công lực lại cho con..." 

             "Con?" Vẻ mặt Ngũ Ngọc Kỳ tràn đầy kinh ngạc. 

             Lý A Tứ đứng sau lưng cô ta lại bình tĩnh đến lạ thường, cứ như thể đã đoán được hết thảy rồi vậy. 

             Lúc nghe Lệ Thừa Trung nói chuyện với Vũ Hạo Luân, anh ta đã biết, rất có khả năng Vũ Hồng Lệ sẽ truyền thừa thiên nữ cho Ngũ Ngọc Kỳ, bởi hiện tại Ngũ Ngọc Kỳ là người phụ nữ duy nhất còn mang huyết mạch nhà họ Vũ. 

             Nếu không phải vì có thể sẽ được truyền công lực, Lý A Tứ đã dẫn Ngũ Ngọc Kỳ rời khỏi Tấn Châu về thủ đô từ lâu rồi, còn lâu anh ta mới đi cứu ả đàn bà này. 

             "Đúng vậy, con cũng có huyết mạch thiên nữ, bởi vì mẹ con vốn là người thừa kế của thiên nữ..." Vũ Hồng Lệ ho khan dữ dội, cơ thể run lên bần bật. 

             "Cô, cô đừng nói nữa, con sẽ đưa cô đi chữa trị." Ngũ Ngọc Kỳ nói. 

             "Vô ích thôi, độc của Lệ Thừa Trung đã ngấm vào tận xương tủy và cả nguyên thần của cô rồi, không còn cách nào cứu chữa nổi." 

             "Không đâu, chúng ta có thể đến thủ đô, có lẽ nhà họ Bạch ở thủ đô sẽ có cách. Dù họ không thể chữa trị dứt điểm đi nữa, thì chỉ cần đợi đến khi anh Lý trở về cũng sẽ cứu được cô thôi, anh Lý là thần tiên đó!" 

             Vũ Hồng Lệ khẽ cười, giơ tay vuốt ve gương mặt ngây thơ của Ngũ Ngọc Kỳ, nhớ lại thời thiếu nữ, cô ta cũng từng ngây thơ như vậy. 

             "Con đúng là ngốc mà! Con quên mất ân oán giữa hai nhà Vũ Lý rồi sao?" 

             "Cô, anh Lý và phu nhân đều là những người bao dung, họ không chấp nhặt chuyện cũ đâu." 

             "Họ có không so đo đi nữa thì cô cũng không thể chấp nhận được. Nhưng mà..." Vũ Hồng Lệ ngẩng nhìn trần nhà thở dài: "Ân oán, ân oán, có ân có oán, thật ra giữa hai nhà Vũ Lý cũng không chỉ có mỗi oán... khụ khụ..." 

             Cô ta nói đến đây lại ho khan dữ dội. 

             Lý A Tứ ngồi xổm xuống, lấy một viên thuốc nhét vào miệng Vũ Hồng Lệ. 

             Vũ Hồng Lệ chợt cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn, cơn đau cũng vơi đi rất nhiều. 

             "Đây là thuốc gì?" 

             "Đây là đan Hồi Nguyên của anh Lý, nó không giải được độc của cô nhưng có thể giảm bớt đau đớn phần nào." Lý A Tứ vô cảm nói. 

             "Đan Hồi Nguyên..." Khuôn mặt Vũ Hồng Lệ thoáng ửng hồng: "Nghe nói đan Hồi Nguyên là linh dược Huyền Môn, dược liệu vô cùng trân quý, ngay cả đệ tử đại phái Huyền Môn cũng khó mà có được một viên, anh Lý đối xử với anh quả thật rất tốt!" 

             "Anh Lý đối xử tốt với tôi thật, nhưng không phải chỉ có mình tôi mới có đan Hồi Nguyên, người nhà họ Lý ai ai cũng có, từ bảo vệ đến nhân viên quét dọn, mỗi người đều có một hai viên trong túi." Lý A Tứ nói. 

             Vũ Hồng Lệ vô cùng kinh ngạc, không tin nổi nhìn về phía Ngũ Ngọc Kỳ. 

             Ngũ Ngọc Kỳ gật đầu xác nhận. 

             Vũ Hồng Lệ thở dài: "Là cô đã xem thường anh Lý." 

             Cô ta giãy giụa thoát khỏi vòng tay Ngũ Ngọc Kỳ, nói: "Ngọc Kỳ, nhân lúc sức mạnh đang hồi phục cô sẽ truyền công cho con." 

             Ngũ Ngọc Kỳ khẽ kêu lên, không biết phải làm sao. 

             Lý A Tứ nói: "Ngọc Kỳ, nghe lời cô em mau truyền công đi, lỡ Lệ Thừa Trung quay lại chúng ta sẽ không thoát được đâu." 

             Vũ Hồng Lệ khẽ gật đầu với Lý A Tứ, sau đó bắt chéo tay ấn lên các huyệt Linh Khư, Thần Phong, Kỳ Môn của Ngũ Ngọc Kỳ, sau đó đi thẳng xuống Thần Khuyết, Âm Giao, Khí Hải, Quan Nguyên và cuối cùng là dừng lại ở hai bên Xung Môn. 

             Lý A Tứ nhận ra đây đúng là là một bộ công lực pháp chỉ truyền thừa cho riêng con gái, không có cách nào truyền công giữa nam và nữ. 

             Anh ta chỉ nhìn một cái rồi lập tức quay đi, bước ra ngoài cửa bảo vệ cho bọn họ. 

             Anh ta đứng ở bên ngoài một lúc lâu, bên trong chợt truyền ra tiếng thở dồn dập của hai người phụ nữ. 

             Mãi đến khi Ngũ Ngọc Kỳ kêu lên một tiếng như đang cực kỳ thoải mái rồi im bặt. 

             Lúc này Lý A Tứ mới bước vào lại, thấy Ngũ Ngọc Kỳ đang ngồi đó, mắt nhắm nghiền, mặt mày đỏ ửng, cơ thể run bần bật. 

             Còn Vũ Hồng Lệ đang nằm trên mặt đất, mặt mày trắng bệch như tờ giấy. 

             Một lúc sau, Ngũ Ngọc Kỳ mới lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra, trông thấy bộ dạng của Vũ Hồng Lệ thì giật mình hoảng hốt. 

             "Cô ơi, cô làm sao thế?" 

             Vũ Hồng Lệ cười gượng: "Không sao cả, nguyên khí của cô đã cạn kiệt, nhưng cả người lại nhẹ nhõm không thôi, ngay cả độc trong người cũng chẳng còn quá khó chịu nữa. Ngọc Kỳ, nhớ kỹ, giờ con đã là người thừa kế thiên nữ, nhà họ Vũ chỉ còn lại mỗi mình con, con là hy vọng duy nhất của nhà họ Vũ!" 

             Ngũ Ngọc Kỳ gật đầu thật mạnh. 

             "Con phải nhớ Kinh Đại Vân mà cô vừa truyền cho con mà tu luyện theo nó, sau khi tìm lại tượng thần thiên nữ Tịnh Quang, kích hoạt huyết mạch thiên nữ rồi trở thành thiên nữ... khụ khụ..." 

             Vũ Hồng Lệ ho khan mãi đến khi ho ra một ngụm máu tươi. 

             Ngũ Ngọc Kỳ vội vàng vỗ nhẹ ngực Vũ Hồng Lệ: "Cô, cô đừng nói nữa, con nhớ hết rồi." 

             "Không sao, để cô nói hết." Vũ Hồng Lệ nói tiếp: "Lệ Thừa Trung là đại ma đầu, tu vi cao thâm, tụi con không phải đối thủ của gã. Muốn giành lại tượng thần thiên nữ Tịnh Quang thì phải nhờ đến sự giúp đỡ của nhà họ Lý..." 

             Cô ta nhìn bức tranh trên trần nhà, ánh mắt có phần ngây dại, bức tranh và bài thơ kia lại một lần nữa hiện lên trong tầm mắt cô ta. 

             "Ân oán với nhà họ Lý, cũng đã đến lúc kết thúc rồi! Ngọc Kỳ..." 

             Vũ Hồng Lệ khó nhọc giơ tay chỉ về phía góc tường. 

             "Nơi đó có một mật thất, con phải dùng tâm pháp cô vừa dạy mới có thể mở nó ra được. Trong mật thất có một cái hộp, trong hộp đó có cất nửa khối cổ ngọc. Con hãy lấy nó giao cho Lý phu nhân. Nói với cô ấy rằng, nó vốn là đồ của nhà họ Lý, cũng là minh chứng cho tình nghĩa xưa kia giữa hai nhà. Bây giờ trả lại cho nhà họ Lý, cô chỉ có hai thỉnh cầu..." 

             Vũ Hồng Lệ vừa nói vừa nhìn sang Lý A Tứ. 

             Bởi vì cô ấy biết, có cầu xin với Ngũ Ngọc Kỳ thì cũng như không, theo một nghĩa nào đó, thì chỉ khi Lý A Tứ đồng ý mới đồng nghĩa với nhà họ Lý đồng ý. 

             Ngũ Ngọc Kỳ cũng nhìn về phía Lý A Tứ, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu khẩn. 

             "Cô nói đi." Giọng điệu Lý A Tứ cực kỳ bình tĩnh. 

             Anh ta không bao giờ đưa ra một lời hứa nào quá dễ dàng, nhất là khi đại diện cho nhà họ Lý, ít nhất cũng phải nghe hết những gì Vũ Hồng Lệ nói. 

             "Xin hãy giúp tôi giết Lệ Thừa Trung, nghiền xương gã thành tro..." 

             "Còn gì nữa?" 

eyJpdiI6IkFBdE1hZXdHYk9OM1Raa1I4OUpZU3c9PSIsInZhbHVlIjoiZE1ZUHpvd0wwVndkTVV2ZjRDSW03blwvbndmSVZFT0IwZFFoNmFoM1Erak5rZWdYaUtKbjRIbTlHUUlNSFhGc3BPcDlsUTZ4b25hQTMzc0Rzd1wvb2IrM3BEQm5GTzNYblZXV29QY1QzdG9wVjVmMUt5cWN3eG51cDdIbTVzNTZqSFdYVDBxejA1TGxMNk1OS0tFOTg5a1NUSWZMZlRmSnhFb3ViMzhMXC94XC9KVT0iLCJtYWMiOiI3NmY3MGY1MDM2MWU4NjgzOTMyM2QzYWMzZmRhYTlhN2NhZmQwNGFlNDU5MTI0MjcyNGNkMGUzZTA5NGY3MTVkIn0=
eyJpdiI6ImtzTnVmbEdpVFwvWERPeXd1bEdFVGFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlVaK2orZmo1MEhXeXJINldmdDlGVllHWkV5aFErRml1OWNsWnU0NzNMNGRGbWlXOWR2Qld4N0EzUktZT3l0MUF6ZCtPUUdsUlllSEhxMk5xMWtTRzE5T0NXclRYeE96TzdTNVY3UkRLUFYyWVdkcmE1U3JhQ1FpN2RkYk5DRkhyTWpuSHBpWXR6eit5c3VLVFwvS2JXZkc1dkI1V1wvRG1LUTM0cXVTbmJWYUtlWWxRT1FkMmtMMUVYNGZGeU5CMENoU3phM1RWazF6R09abUdac1wvWitQSVpcL3RnNjYrb3hqQlgyOEgrV1hkOUYralh1RmhaRHZCTG5GZ2lCamdqVU9CN214Yk8zZEdUZ2JaN2dwRGV6UVUxSjIrb25haGF1N2F0UFg1RWIxS0tcL3F0UlZ1RXhSRE1BWlVcL1c5K0x0cmwrcHg3ellzOXFKWU9qMitMSE9XQ1VcLzNoTCsyd1M1VlwvcVV4MTlsQUI0enZMOXNoOWFaY1pncml2bXNFbzRjSVdcL3gxQ0ZYMEo0WUYxWnNBZWlNOVYxNHU2XC90dzVtUzBSUXM4NEdSZGtYVUsxK29iVVRJOVNaUWZsOTNINWc3SE1zZTd4K1BIeU5DSGxLMXVDRHM2WXpIQT09IiwibWFjIjoiNzQ4OWM5NWMwOGFhM2IyNDQ3NGRjZjRhNDVjYzQxYTZkNWZhOWRiY2IxNjc2ZjU1NmNjZTg3Y2M2YWVmZmI5MyJ9

             "Hãy để Ngọc Kỳ gả vào nhà họ Lý!"

Ads
';
Advertisement
x