Abhishek cõng thi thể của Narendra rồi lặng lẽ rời khỏi đảo Hỏa Vân.
Hắn không dám bay lên trời mà chỉ dám lướt đi trên mặt nước, đảm bảo đã đủ xa rồi mới vào bờ một hòn đảo nhỏ không người.
Hắn ném thi thể Narendra xuống đất, lấm lét nhìn xung quanh, tin chắc đã an toàn rồi mới nở nụ cười nhẹ nhõm.
"Ôi thiếu gia ơi, hỡi thiếu gia thương mến, chẳng phải cậu nói mình là thánh nhân chuyển thế sao? Sao lại chết rồi thế này? Thánh nhân có chết đâu!"
Abhishek ngồi chồm hổm, tay đặt trên ngực của Narendra như đang lắng nghe nhịp tim của cậu ta vậy.
"Thiếu gia ơi, hỡi thiếu gia của tôi, cậu trốn trong bụng mẹ ba trăm năm mãi mới ra ngoài được, vậy mà lại rơi vào bước đường này, đáng thương chết đi được! Cuộc đời cậu mới sang trang mà đã chấm hết rồi!"
"Thiếu gia ơi, hỡi thiếu gia của tôi, cậu có thiên phú trời cho, ngay từ trong bụng mẹ đã có tinh khí Chúc Long rồi, chết trẻ thế này tiếc thật đấy!"
"Thiếu gia ơi, thiếu gia của tôi, cậu có biết tinh khí của mình ở đâu ra không? Là tôi đó! Chính tôi đã đưa tinh khí Chúc Long vào trong cơ thể công chúa Kara, trao cho cậu! Tính ra, tôi cũng là nửa ông bố của cậu rồi! Nhưng tới tận giờ cậu cũng chỉ coi tôi là người hầu, một thằng hầu có hay không cũng được, đôi khi cậu còn đối xử với tôi không bằng con chó trong Hỏa Vân Trang."
"Thiếu gia à, bỏ phí thiên phú thì tiếc lắm đó, nhân lúc xác cậu chưa lạnh, tàn hồn chưa tan thì đưa hết thiên phú cho tôi đi. Mớ đó vốn cũng là tôi cho cậu mà, tính ra cũng là nửa ông bô rồi đấy, giờ tôi lấy lại cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi. Thiếu gia cứ yên tâm đi, tôi sẽ báo thù cho cậu!"
Nói xong, Abhishek co ngón tay lại thành móng vuốt rồi đâm thẳng xuống, xé toạc lồng ngực Narendra ra, bẻ gãy xương sườn, móc tim ra rồi nuốt.
Ngay sau đó, hắn hút khô linh hồn còn sót lại trong cơ thể Narendra.
Abhishek mỉm cười mãn nguyện, máu dính đầy quanh mép, cả khuôn mặt trở nên vô cùng quỷ dị.
Nhưng hắn lại nhanh chóng dứt cười, lau miệng một phát, vẻ mặt lại trở nên buồn bã.
Rồi hắn lại vác thi thể Narendra lên, lặn xuống nước, bơi ra khơi xa.
Chẳng bao lâu sau hắn đã đến được một hòn đảo khác, trên đảo trồng đầy chuối, nhìn từ xa là một mảng xanh mướt.
Giữa rừng cây là một khu nhà sắp xếp đầy tinh tế, nối nhau tạo thành một dãy sơn trang.
Abhishek vừa chạy về phía sơn trang vừa hét: "Tiêu rồi! Tiêu thật rồi! Thiếu gia có chuyện rồi!"
Hai cô hầu gái trẻ tuổi chặn hắn lại, nhưng khi thấy hắn vác thi thể Narendra be bét máu thì không còn dám cản nữa, vội vàng dẫn hắn vào gian nhà lớn nhất.
Trong đó có một người phụ nữ sang trọng thanh lịch đang nằm trên chiếc giường mát lạnh làm bằng những chiếc vỏ sò lớn.
"Công chúa! Công chúa Kara! Thiếu gia… thiếu gia..."
Abhishek đặt thi thể Narendra xuống đất, giọng nghẹn ngào, buồn bã không nói nên lời.
Người phụ nữ quý phái ấy là Kara Nandini, mẹ của Narendra và cũng là phu nhân của đại vương Nandi, công chúa của tộc Rakshasa.
Kara Nandini thấy thi thể của Narendra thì cả kinh thất sắc, bật dậy khỏi giường cả giận nói: "Chuyện gì vậy?"
Abhishek nói đầy bi thương: "Thưa công chúa, là do tôi, tôi không chăm sóc thiếu gia kỹ càng! Cậu ấy bị người ta giết chết rồi!"
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Công chúa Kara cố kiềm chế cơn giận và nỗi bi thương.
"Chuyện là thế này, thiếu gia đã đấu với một thuật sĩ tên Mã Sơn tới tiếp quản thành Atlan trên thuyền, nhưng lại rơi vào bẫy của đối phương. Họ không chỉ giết cậu ấy mà còn khoét tim, lấy đi linh hồn của cậu ấy..."
Nước mắt Abhishek giàn giụa.
"Gì cơ?"
Cơ thể công chúa Kara chao đảo, suýt nữa là ngất đi, may mà được thị nữa Rakshasa đứng sau đỡ kịp.
Cô ta bình tĩnh lại một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Abhishek hỏi: "Tại sao bọn họ lại làm thế? Sao cậu lại về đây được?"
"Tôi không rõ, nhưng tôi đoán là do họ muốn có ngọn lửa vực sâu." Abhishek nói: "Người trên thuyền chết sạch, Tolama cũng chết, bọn họ không giết tôi là vì muốn tôi giúp họ khống chế thành Atlan. Tôi giả bộ đồng ý rồi tranh thủ lúc họ không chú ý mà cõng thi thể của thiếu gia chạy đi, nhanh chóng chạy về báo tin cho công chúa biết!"
Kara Nandini không còn nghi ngờ gì nữa, nổi trận lôi đình nói: "Bọn chúng đang ở đâu? Dẫn tôi tới đó, tôi phải phanh xác chúng thành ngàn mảnh, trả thù cho con trai tôi!"
Abhishek vội vàng can ngăn: "Công chúa, pháp lực Mã Sơn cao cường, lại còn ăn tim của thiếu gia, hút lấy linh hồn của cậu ấy, giờ anh ta còn có ngọn lửa vực sâu, không dễ đối phó đâu! Có nên đi mời đại vương Nandi không..."
"Hừ!" Kara Nandini khịt mũi: "Người ta sợ, nhưng tôi thì không!"
Nói xong, cô ta lao ra trung tâm vườn hoa, nơi đó có một cây chuối cực kỳ đặc biệt, cao to hơn tất cả cây chuối nào khác, nhưng cả cây chỉ có duy nhất một tàu lá.
Kara Nandini nhẹ nhàng bay lên rồi đứng trên ngọn cây.
Abhishek ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngay dưới váy của Kara Nandini, ánh nắng chiếu xuyên qua lớp lụa mỏng, khiến người ta đê mê.
Abhishek nhớ lại khoảnh khắc sướng rơn ngày hôm đó.
Dù lúc đó hắn bị Thiên Tà chiếm xác, nhưng cơ thể là của hắn, hắn là người được gần gũi với công chúa Kara, cảm giác đó không hề bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của Thiên Tà.
Con tim Abhishek đập nhanh như trống quân, lòng tham sinh sôi nảy nở nhanh hơn cả vi khuẩn lan nhanh trong huyết quản, khiến hắn cảm thấy nó đang lớn dần và không thể chịu đựng được.
Tất nhiên là, lòng tham của hắn không chỉ dừng lại ở cơ thể tuyệt đẹp này, mà còn nằm ở tàu lá chuối kỳ lạ trên cây kia.
Hắn biết, đó là pháp bảo của công chúa Kara, cũng là chí bảo truyền đời của tộc Rakshasa. Ngay cả đại vương Nandi cũng không dám coi thường báu vật này.
Công chúa Kara gả cho đại vương Nandi vào lúc tộc Rakshasa đang hồi suy yếu.
Lúc đó, đại vương Rakshasa là Ravana đã dẫn tộc Rakshasa chiến đấu với quân đội của Rama trên đảo Lanka.
Ravana vốn có mười cái đầu và bất tử, không thể thua Rama được. Nhưng một kiếm sĩ đến từ Côn Luân đã chặt mất chín đầu của ông ta, rồi còn để lại một con khỉ thần lông đỏ tên Hanuman giúp Rama.
Dưới sự giúp đỡ của Hanuman, Rama đã đánh bại Ravana.
Ravana chết, tộc Rakshasa nhanh chóng suy tàn. Để chấn hưng quần tộc, họ chọn liên hôn, gả công chúa Kara cho ngưu thần Nandi và cũng là vật cưỡi của Shivin, cây chuối này là một trong những món hồi môn khi đó.
Nghe nói nó là hạt giống được thần gió để lại, trồng trên đất hiếm, mỗi cây chỉ có một lá, mỗi khi lá nó khẽ lắc lư, tinh linh gió sẽ nhảy múa vì nó.
Kara Nandini cầm lấy tàu là chuối khổng lồ trên cây rồi quạt về phía xa, mặt biển lập tức dậy sóng. Những con sóng lớn cao hàng trăm mét dâng lên như núi lao về phía xa.
Kara Nandini lại quạt nhẹ, sóng dần lặng xuống, mặt biển phẳng lặng như gương, không một gợn sóng.
"Công chúa, tàu lá chuối này nặng lắm, để tôi giúp người cầm!" Abhishek nhìn công chúa Kara đang bay xuống nói.
Đây là lần đầu tiên Abhishek nhìn thấy uy lực của pháp bảo này, lòng tham càng lớn hơn, mà cơ thể hắn cũng phồng to dữ dội hơn, hắn muốn lập tức chui vào trong cơ thể công chúa Kara, moi hết ra, chiếm làm của riêng.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất