Duyên phận giữa Lý Dục Thần và Lam Điền vô cùng đặc biệt. 

             Trước đó, thực lực của anh không cho phép anh nhận đồ đệ, sau đó không lâu, anh ngộ ra đại đạo, coi vạn vật bình đẳng như chúng sinh, tất nhiên cũng sẽ không nhận đồ đệ nữa. 

             Lam Điền sở hữu linh giác bẩm sinh, đó là điều vô cùng hiếm có, ngay cả khi so với những thiên tài ở Thiên Đô cũng được xem là có tư chất xuất sắc. 

             Tư chất như vậy đương nhiên không thể lãng phí, vì thế Lam Điền trở thành đồ đệ duy nhất của Lý Dục Thần. 

             Tuy là đồ đệ, nhưng Lý Dục Thần chưa từng dạy cô bé ngày nào. 

             Khi xưa rời khỏi Hoang Trạch, Lý Dục Thần định đưa Lam Điền đi theo, nhưng ông nội Lam Điền vừa mới mất, cô bé cũng không muốn xa cha mẹ. Vì vậy cô bé ở trấn Lâm Hoang, sống nhờ Tạ bà bà ở Bách Hoa Cốc. 

             Lý Dục Thần chưa từng dạy cô bé, nhưng không có nghĩa là giữa họ không có tình nghĩa thầy trò. 

             Anh từng cứu mạng Lam Điền, cứu cả nhà Lam Ba Tử, cũng từng cứu cả trấn Lâm Hoang. 

             Khi anh trải qua chín chết một sống trong bí cảnh Hoang Trạch rồi trốn thoát ra ngoài, Lam Điền là người duy nhất ở bên anh. 

             Lúc anh hôn mê, chính Lam Điền đã dùng giày múc nước cho anh uống. Đến giờ anh vẫn nhớ vẻ tinh nghịch khi ấy của cô bé, vừa có chút áy náy vừa có chút tinh quái. 

             Chỗ nước trong chiếc giày ấy cũng xem như đã cứu mạng Lý Dục Thần. 

             Hai thầy trò từng cùng nhau trải qua sống chết, làm sao có thể không có tình nghĩa? 

             Dù đã trôi qua bao nhiêu năm, tình cảm ấy không những không phai nhạt, mà theo bước ngộ đạo của Lý Dục Thần, theo sự trưởng thành của Lam Điền, càng nặng tình, càng khiến người ta trân quý. 

             Lam Điền không chút do dự lao ra, nhào vào lòng Lý Dục Thần. 

             “Sư phụ!” Nước mắt cô bé tuôn như mưa “Sao lâu như vậy mà không đến thăm con? Sư phụ quên con rồi đúng không?” 

             Lý Dục Thần khẽ vuốt tóc Lam Điền, mỉm cười nói: “Làm sao quên được chứ, con từng lấy giày múc nước rửa chân cho sư phụ uống, làm sao sư phụ quên được!” 

             Lam Điền ngẩng mặt cười khúc khích, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ và hàm răng trắng tinh. 

             Lý Dục Thần cảm nhận được sự thay đổi trên người Lam Điền, không chỉ lớn lên, mà trong kinh mạch khí huyết cũng có sự thay đổi, điều quan trọng hơn là năng lực linh giác của cô bé càng mạnh hơn. 

             Mộc Niên Phong nhặt hộp thuốc dưới đất lên, bước ra khỏi tiệm, mỉm cười với Lý Dục Thần, gọi: “Cậu Lý!” 

             Ông ta đã cố gắng kiềm chế sự kích động, nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy. 

             Lý Dục Thần gật đầu với ông ta, hỏi: “Mấy năm nay sống có ổn không?” 

             “Nhờ phúc của cậu, việc buôn bán rất tốt.” Mộc Niên Phong nói, suy nghĩ hồi lâu cảm thấy không ổn, gãi đầu, có phần ngượng ngùng nói: “Haiz, sao tôi trở nên thế tục như vậy, cậu đâu có hỏi chuyện làm ăn! Năm đó nhờ cậu chỉ điểm, tôi mới đi đúng đường, mấy năm nay lòng dạ yên ổn, tuy ít luyện công nhưng cảm thấy cảnh giới tu vi tăng lên đấy!” 

             Lý Dục Thần cười lớn, nói: “Thế tục chưa chắc đã không tốt, đâu phải ông không luyện công, công phu của ông là trong cõi thế tục đấy.” 

             Mộc Niên Phong dường như hiểu ra điều gì đó, khom người nói: “Cảm ơn cậu chỉ dạy.” 

             Ông ta đưa hộp thuốc cho Lam Điền, nhắc nhở: “Đừng vì gặp sư phụ mà quên chuyện cứu người đấy nhé!” 

             Lam Điền nhận lấy hộp thuốc: “Vâng, cảm ơn sư phụ Mộc, con sẽ không quên đâu.” 

             Rời khỏi cửa hàng đặc sản núi rừng của Mộc Niên Phong, Lý Dục Thần cùng Lam Điền đi đến tiệm thuốc Bách Hoa. 

             “Chị Hồng Lăng! Chị Hồng Lăng!” Lam Điền vừa chạy vào vừa gọi “Chị xem ai đến này!” 

             “Ai vậy? Nhìn tiểu tiên nữ của chúng ta kích động chưa kìa...” Tạ Hồng Lăng bước ra, vừa nhìn thấy Lý Dục Thần thì ngẩn người, hồi lâu sau mới bừng tỉnh, không hiểu sao mặt cô ta đỏ bừng, có chút ngại ngùng nói: “A, là anh Lý đến à, mời vào trong!” 

             Tất nhiên Lý Dục Thần vẫn nhớ Tạ Hồng Lăng. Năm xưa trong số đệ tử Bách Hoa Cốc, chỉ có cô ta là hiền lành dịu dàng nhất. 

             Tạ Hồng Lăng dẫn Lý Dục Thần vào nhà, định pha trà mời anh. 

             Lý Dục Thần nói: “Mấy cô đang có bệnh nhân, đừng bận tâm đến tôi, cứ lo chăm sóc bệnh nhân trước đi.” 

             Tạ Hồng Lăng nói: “Bệnh tình của người này hơi đặc biệt, chúng tôi đang không biết phải làm sao, anh Lý đến thật đúng lúc, anh xem giúp được không?” 

             Lý Dục Thần cười hỏi: “Y thuật của Tạ bà bà cao như vậy, sao không đi mời bà ta?” 

             Tạ Hồng Lăng nói: “Sáng nay bà ta có đến, nhưng cũng không có cách nào hay, chỉ để lại đơn thuốc, cần dùng Kỳ Hương, đã bảo Lam Điền đến chỗ Mộc Niên Phong xem có không. Không ngờ gặp được anh!” 

             Lam Điền nói: “Sư phụ, sư phụ xem thử đi!” 

             Lý Dục Thần không từ chối, theo hai người vào phòng bệnh. 

             Cửa phòng vừa mở, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. 

             Bệnh nhân nằm trên giường, da thịt toàn thân đều đã thối rữa, mùi hôi chính là phát ra từ trên người anh ta. 

             Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, mùi hôi thối trên người người này không phải mùi thịt da mục nát thông thường, mà kèm theo tử khí của Minh Giới. 

             Tạ Hồng Lăng đưa phương thuốc Tạ bà bà kê cho Lý Dục Thần xem, hỏi: “Bà ta nói phương thuốc này cũng chỉ là thử xem sao, không chắc chắn. Vì thiếu hương liệu nên thuốc vẫn chưa luyện. Anh Lý, anh xem, có phải chúng tôi nên luyện thêm Long Tiên Hương vào không?” 

             Lý Dục Thần nhìn qua, nói: “Y thuật của Tạ bà bà cao siêu, phương thuốc này không có vấn đề. Chỉ là bệnh của người này không phải bệnh thường, trên người anh ta có tử khí từ Minh Giới, không thể dùng thuốc giải trừ được.” 

             “Tử khí của Minh Giới?” Tạ Hồng Lăng kinh hãi khi nghe thấy vậy. 

             Còn Lam Điền thì mở to mắt tò mò: “Sư phụ, tử khí Minh Giới là gì vậy?” 

             Lý Dục Thần nói: “Chính là tử khí đến từ Minh Giới, vốn không thuộc về thế giới này. Khi người sắp chết, đôi khi trên người sẽ có mùi này. Người có mùi này thì hầu như không còn thuốc cứu chữa. Loại mùi đó, đôi khi người thường cũng có thể cảm nhận được, không nhất thiết phải là thầy thuốc. Nhưng khí trên người người này quá nặng, tử khí tụ mà không tan, không phải do suy yếu tự nhiên hay bệnh tật mà ra.” 

             “Tử khí đến từ Minh Giới, tại sao xuất hiện ở thế giới chúng ta?” Lam Điền khó hiểu hỏi. 

             “Bởi vì hai thế giới đã chồng lên nhau.” 

             “Chồng lên nhau?” 

             “Âm nằm trong dương, không đối lập với dương.” 

             “Ồ…” Lam Điền dường như hiểu nhưng không hiểu, đôi mắt to của cô bé chớp chớp đầy tò mò, tiếp tục hỏi: “Nếu chồng lên nhau, thì tại sao xung quanh chúng ta toàn là người sống, còn người chết không nhìn thấy, họ đi đâu rồi?” 

             “Có phải là trở về với đại đạo rồi không?” Tạ Hồng Lăng đứng bên cũng tò mò không kém, không nhịn được chen vào. 

             Lý Dục Thần nhìn cô ta đầy tán thưởng: “Tại sao cô nghĩ như vậy?” 

             “Ừ, trấn Lâm Hoang tuy xa xôi, nhưng cũng không hoàn toàn tách biệt với thế giới. Những năm gần đây danh tiếng của anh vang dội, đạo pháp của anh được truyền miệng khắp nơi, chúng tôi cũng có nghe qua. Tôi nghe nói anh từng giảng đạo dưới gốc cây ngô đồng, người đến nghe chật kín cả thành. Thật ghen tị với dân Hòa Thành, họ có thể được nghe anh giảng đạo trực tiếp.” Tạ Hồng Lăng nói. 

             Lý Dục Thần không nhịn được cười trước lời đồn ấy, nói: “Giờ tôi đang đứng ngay trước mặt cô, vậy mà cô vẫn chưa thấy hài lòng sao?” 

             Tạ Hồng Lăng kêu lên kinh ngạc, lúc này mới sực nhớ ra Lý Dục Thần đang thực sự đứng trước mặt mình, khoảng cách giữa hai người chưa đến hai mét, có lẽ còn gần hơn rất nhiều so với hầu hết những người từng nghe giảng đạo. 

             Mặt cô ta đỏ bừng, kèm theo chút hạnh phúc và thẹn thùng nói: “Thì ra tôi mới là người may mắn! Anh Lý, xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của tôi, lời vừa rồi có gì sai à?” 

             Lý Dục Thần nói: “Cô nói đúng, mọi thứ đều bắt nguồn từ đại đạo, bao gồm cả cô và tôi, nhưng không phải chết rồi mới trở về. Chúng ta đều là một phần của đạo, không cần phải chết mới quay về. Chúng ta vốn chính là đạo, cô, tôi, Lam Điền, tất cả mọi người đều là đạo, thân này chính là đạo. Chỉ là chúng ta đều bị che mờ đôi mắt, bịt kín tâm hồn, không thấy được đạo của chính mình, nên cứ mãi đi tìm kiếm khắp nơi.” 

             Tạ Hồng Lăng như ngộ ra điều gì đó, liên tục gật đầu. 

             Lam Điền suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Sư phụ, nếu chúng ta chính là đạo, tức là vĩnh hằng, vậy tại sao vẫn phải chết? Chẳng lẽ cái chết chỉ là ảo ảnh, những người chết thực ra chưa từng chết?” 

             Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn Lam Điền, con nhóc này nghĩ được đến mức đó quả thực không tầm thường, mỉm cười nói: “Vậy con có từng nghĩ, sống cũng có thể là ảo ảnh không?” 

eyJpdiI6ImRpYm03dGwzK1dVUnA2ZnNkblAzYkE9PSIsInZhbHVlIjoiU0U0K3hrbG9jQnZyUFl4Q1Q0eVRNbGtkZ3VSTGMxUjFZUW1GMGFFTklJUmNPUU1oZmRhK1RmMzhiVVg2YnZxVFhaVHE5TWlJVHdJXC9EaTE0OXZsWFBVNzlcL1djd0x4aERCXC9pQjRYM1YwZEdvOGpHTUlRZTBtWVJvdGtLME5mbGdDWEFIeXJHdUdHcmJweDhLYmI1UVpSWmdUcVpBNm1ZeXVwWmVkVVU3dXpXbHBNVjg3Q0RRY2tHRGhmSHJCOWYrOUtRTktRMFdETUpGd0c0U3YrXC94MU1WV3dXNFwvb21cL1ZoRWVCKzhFNFJ2cTVLTkZITUhMQldBUkJUQU9vT3hSdVZYSmJCZ1A3aUJKWjV4emxWQjF3VmlVUzNKM2hYVDMwanl6cERlNTFcL1lsXC9tMVdLNWYzRkw4STB3TkRtMUVaZXk3SkhsWkJyc05XZ0xXaUNJays2ZjZYSlh2UFlRSXJNRHJlRUNCRnZjZ0RJd3dRdXZ1M0ZGV1VhaHVRb2NScmUiLCJtYWMiOiJlNzExY2Q2NjU2ZWEwZWFiM2JiYjdlZjY2YTAwZmYzMzc4NTY4YjUzZTE3NWJjMmM0OWU5Zjc1ZGVmODY0YzQ2In0=
eyJpdiI6Im52V0srbFdYYldRdXhXdzNLdFZkUlE9PSIsInZhbHVlIjoiWXE3a2ZoWjVXY05wUmlcL1V3aFRreWJneDhROVZOaUJjTWRLTGVTT0FUd2tMWURsczlTWTVBSkl5MVp2ZGpXTG13a0dFd2dLd3FLZ0FDMm8xVm52VXJJMW5HQ2VOQ3pFVmltMGpUN3luY2lIMU1tV3NLUDB3eG93ZE0rV2dsdExtZ0s0anJWczlLdE5cL1RTTlBMTjM1cWNPa0EydkNtZVhCUHg5dStWa2hWbWJiU3BoYnlsMHhaOFFXQUlWMTlCNWdvTFdsaU9FTzdKWEpPd093elZmbDZYNzlUeFhmTk84VjI5Mm5lQmdscU4rV0ZsU0tpK0orVzFadERISk56MWhvIiwibWFjIjoiZDUzZDE3YzMwN2YzY2UyNDMzYjA4ZjdlMDNiZDAxZGZjZTc3MWNlNDk2N2Q5ZTI1ZTE2ZGUwMGU1ODVmYzVjZCJ9

             Nhưng Lam Điền dường như chẳng hề ngạc nhiên, chỉ suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Khi con dùng linh giác để nhìn sự vật, những gì thấy được khác với mắt thường, điều này chứng tỏ thế giới mà chúng ta nhìn thấy rất có thể là giả, và có ai đó cố ý che giấu sự thật, hoặc phần lớn sự thật. Khi con người sinh ra, bản thân họ không có cảm giác; khi chết đi, họ cũng không còn cảm giác. Sống và chết, chỉ có ý nghĩa với người khác. Chỉ khi con cảm nhận được mình đang tồn tại, sinh mệnh của con mới có ý nghĩa. Đạo ở trong sinh mệnh của chúng ta, có phải vậy không, sư phụ?”

Ads
';
Advertisement
x