Sau đó, hai người đi tới tiền viện của phủ thành chủ, rất nhanh đã nhìn thấy ở cửa lớn của phủ thành chủ đã bị vây kín, ở bên ngoài cường giả đông nghịt, trong đó có mấy người tu vi đã đạt tới Thiên Cảnh Lục Phẩm hậu kỳ. 

Thảo nào những người này lại không kiêng kỵ gì mà tới tìm Ngô Hùng Bá gây sự. 

Dù sao, một thiếu tông chủ trong tông môn có thể dẫn ra một đám cường giả có tu vi Thiên Cảnh Lục Phẩm hậu kỳ đủ để chứng tỏ sự mạnh mẽ của tông môn này. 

Trong phần lớn các tông môn, cho dù tông chủ của bọn họ có thực lực Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong, nhưng người có tu vi Thiên Cảnh Lục Phẩm trung kỳ ở trong tông môn cũng rất ít ỏi. 

Đội hình như này cũng chứng tỏ ý đồ tới gây sự của đối phương, rõ ràng sẽ không dễ dàng tha cho Ngô Hùng Bá. 

Ngay cả Ngô Hùng Bá nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nhíu mày, sâu trong ánh mắt có chút nghiêm trọng. 

Tuy nhiên ông ta biết thực lực của Dương Chấn rất khủng khiếp, đủ để giải quyết những người này nhưng ông ta không hy vọng chuyện gì cũng dựa vào Dương Chấn giúp đỡ. 

Cho dù Cực Hỏa Tông trước mắt tới gây sự cũng là do Dương Chấn, Ngô Hùng Bá thành chủ vẫn muốn dựa vào năng lực của bản thân để giải quyết đối phương. 

Nhưng trước mắt cường giả nhiều như mây, đã khiến ông ta lập tức cảm thấy hơi áp lực. 

“Ngô Hùng Bá, đồ chó già ông cuối cùng cũng ra rồi, tôi còn tưởng ông định làm rùa rụt cổ!” 

Dương Chấn và Ngô Hùng Bá vừa xuất hiện, một thanh niên đứng ở trên cùng trong đám người của Cực Hỏa Tông ở đối diện đã lậph tức cười lạnh nói một 

cách hống hách, không hề để vị thành chủ như Ngô Hùng Bá vào trong mắt. 

Thanh niên này có mái tóc ngắn, nhuộm đỏ rực, tôn lên sự hống hách của anh ta, anh ta mặc đồ đen lay động theo gió, càng làm tăng thêm cảm giác bá khí 

cho anh ta. 

Thanh niên này chính là Vương Thiên Trạch – thiếu tông chủ của Cực Hỏa Tông. 

Có điều, Dương Chấn không để tên này vào trong mắt, cho dù trước mặt có rất nhiều cường giả, Dương Chấn cũng không ngại giết hết bọn họ. 

Ngô Hùng Bá dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Vương Thiên Trạch, bị một tiểu bối sỉ nhục trước mặt mọi người, ông ta lập tức nổi giận. 

Vào lúc Ngô Hùng Bá chuẩn bị mở miệng, Ngô Tử Kính lập tức bước lên một bước, tức giận nói Vương Thiên Trạch: “Tiểu tạp chủng không có giáo dục, lẽ nào ba mẹ cậu chưa từng dạy cậu cách làm người thế nào sao? Gặp trưởng bối, phải cúi đầu chào hỏi, nếu không sẽ bị đánh!” 

Khóe miệng của Vương Thiên Trạch bỗng giật giật, theo anh ta thấy, thành Bạch Hổ chỉ là một lũ kiến hôi, đám người Ngô Hùng Bá cũng chỉ có tư cách bị bọn họ tùy ý sỉ nhục. 

Hiện nay Ngô Tử Kính lại sỉ nhục anh ta ở trước mặt mọi người, anh ta chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, lập tức giận dữ nói: “Oắt con anh hống hách thật đấy, bản thiếu chủ quyết định, hôm nay giữ lại cái mạng chó của anh, sau đó cắt lưỡi của anh, nuôi chung với chó của tôi” 

Nếu là trước kia, Ngô Tử Kính có lẽ sẽ kiêng kỵ thiếu tông chủ của những tông môn này, từ sau khi đi theo Dương Chấn, đừng nói gặp phải loại thiếu tông chủ hống hách như này, cho dù là đại tông chủ có thực lực mạnh mẽ, hống hách vô cùng kia đích thân tới, Ngô Tử Kính cũng sẽ không sợ đối phương. 

Ở trong mắt của Ngô Tử Kính, chỉ có Dương Chấn mới là vương giả mạnh nhất. 

Sau đó, Ngô Tử Kính mặt mày khinh thường nhìn Vương Thiên Trạch, cười lạnh nói: “Người hống hách nhất trung giới cổ võ hiện nay chắc là Vương Thiên Trạch cậu nhỉ? Có điều, từ nay về sau, trung giới cổ võ sẽ không còn Vương Thiên Trạch nữa, bởi vì hôm nay tôi nhất định phải tự tay xé tan cậu ra!” 

eyJpdiI6IlhwRUNUY21aQVg0cUR2UmdWR2JxRXc9PSIsInZhbHVlIjoiMkhqdXNhT1k3WUdqNm5hS1p5cEFZbWlSTkJHaTQwUjB4Y3owa2NYSWh3d1dWa0ErWVJiRkZXUVJKK1g5VU8zclRGS3VhQVU4dXVDeEU2SGFNQ0kwTnoyOG1LZFhtT0Ywd1BmU3NuVEFLSkp1TCtUdDhsQVVRYVRsNTlqTytzaGRsamU3RnlRTEdrUktSOWV0R01JaE9Gb0JmbHZ6dWlLXC9tV3BxcTlCU2I4V0RydlRYQUpMV1lENlZkS1VkQnlEdGs0SEh1QUhxTXdRbGNEa3ppUzZEdjkzc1ZNdjBaM011UTFzd0JscmFBY1BmTGVpYTgxMHhWRXYxUlFUMWNNRWpsUjBQcmo4RERFV0dxSFhqSlR0VjVPaVlyRnZpQWhZTWc0NWV2bTk0WVNrTzRsVGtiVTB1SjVFRXRIZFVVUmYrOVlCS25idXNDWmZZSllMeGg5YThJdk5IRmJKdlNlTzRjTTQwUFwvdXlnZmo1YUVqUXBOdnZDS2JJbUdFSjBlVlwvZ3Z6MkZoZ0V3QVJabnd1dlhuZkdqZGZlNzZ1d3BTTEtRNndTK1R3dWNwRkZcL1dwdnNcL05Vc3dwZjJKS3NCQWErVk5JZkN3NDNpOVJNMEx1ZHNYMkNTQT09IiwibWFjIjoiOTE3OTVhY2YyMmMwNWM0MDY4ZmNkNWVkZDIzYTRkODkyOGU1NzRhMmQzNDU2YTY1NGJmNGNkYTBhZGExNGIxMCJ9
eyJpdiI6ImlcL3hBWU5qajdPbVJlODRhSWVDcFZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRIdlc5WGxqVDJ0RGdqWEo1WEVmcWZ3NG1peEFHWURNbzZcL3had3k5VnkzdTJ6bXpwMU9UM3JFb0puOE5GRzZTQ3RhQ1B2OSs5TUI2NEh0TWJ3VzZsUGllTmExNlZ2MHNYUlpQTElFck8zNXVvYTExZ1REN3R6a0x1YXlmMWwzQlNHMlBHZ0dXUm42V01DZkxhazNMcVwvMFJNOVNxdHpxYnZRSXVkQ2xTTkRpNzY3V000Qnc0SFZjM2hjRnlwYXdlYWN1Qm5ISE15VnFpY3U2UVVFck9RZz09IiwibWFjIjoiMjlkZDYxMTc4ZTFlMWRjMTAyOGI3ZTQyZDFhNzkwYjVlY2QyMjBiNDg0NmJhODcwMTczYjU1OTZiZGUxODI3NCJ9

Vương Thiên Trạch lập tức gầm lên một tiếng, quát Ngô Tử Kính: “Đồ khốn, anh muốn chết!”

Ads
';
Advertisement
x