Dương Chấn đương nhiên có thể nhìn ra được tuy Vương Hoa đang kinh hãi nhưng trong mắt lại tràn ra tia sáng nóng bỏng.
Hiển nhiên, Vương Hoa cũng rất có hứng thú với Thiên Tử kiếm trong tay Dương Chấn.
Tuy nhiên, Vương Hoa không phải người duy nhất có hứng thú với Thiên Tử kiếm trong tay Dương Chấn, người như vậy Dương Chấn đã gặp nhiều rồi.
Và những người đó đều đã chết.
Phàm là người nảy sinh lòng tham với Thiên Tử kiếm, không ai có thể sống sót.
Sát tâm của Dương Chấn đối với Vương Hoa trong nháy mắt càng trở nên mãnh liệt hơn.
Dương Chấn cười khẩy: "Ông còn chưa đủ tư cách để biết kiếm của tôi đến từ đâu đâu, ông chỉ cần biết, nó sắp chặt đầu ông xuống là đủ rồi!"
Ánh mắt của Vương Hoa lạnh như băng, thông qua mấy lần va chạm ngắn ngủi của hai thanh linh kiếm, ông ta đã nhận thấy thực lực của Dương Chấn nhất định là khó phân cao thấp với mình, giờ phút này ông ta không dám khinh suất nữa.
Nghe thấy câu nói của Dương Chấn, khóe miệng của Vương Hoa giật lên dữ dội: "Ranh con, đúng là quá kiêu ngạo, cậu là tên kiêu ngạo nhất mà tôi từng gặp, linh kiếm trong tay tôi sẽ chặt đầu của cậu xuống trước!"
"Linh kiếm trong tay cậu cũng chỉ có tôi mới đủ tư cách điều khiển!"
"Sau khi cậu chết đi, không chỉ thanh linh kiếm kia thuộc về tôi mà cả thành Bạch Hổ cũng thuộc về tôi, sau khi lấy đi toàn bộ tài nguyên tu luyện của thành Bạch Hổ, tôi sẽ lập tức phá hủy nó!"
"Trong mắt mấy tên vô dụng thành Bạch Hổ, chẳng phải Dương Chấn cậu giống như đấng cứu thế có sức mạnh đáng gờm đó sao? Hôm nay Vương Hoa tôi
muốn nhìn xem, rốt cuộc cậu thực sự có bản lĩnh này không?"
Vương Hoa vừa nói vừa vung linh kiếm trong tay lên, lao thẳng về phía Dương Chấn.
Hai người ở trên không trung, thân hình đã nhanh chóng hóa thành hai cái bóng đen, ngoại trừ các cường giả cấp bậc trưởng lão của phủ thành chủ và Cực Hỏa Tông, các võ giả bình thường khó có thể nhìn rõ hai người họ, họ chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng đen bay tới bay lui, nhập nhòe quỷ dị.
Đồng thời, họ cũng nhìn thấy uy lực bắn ra tứ phía sau sự va chạm của linh kiếm trong tay hai người.
Lúc này, họ hoàn toàn không có đủ tư cách tham gia trận chiến, chỉ có thể không ngừng chạy trốn, tìm cơ hội né tránh những dư chấn bay lạc về phía mình.
Ngay cả đám Ngô Hùng Bá cũng không chịu được tàn dư bạo phát ra từ cuộc giao chiến giữa hai người họ.
"Đám rác rưởi Cực Hỏa Tông này lại dám đánh sư phụ của tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ hủy diệt Cực Hỏa Tông của các người!"
Lúc này, Hà Thanh Long mắng to một tiếng, lập tức tham chiến.
Ngay sau đó, Lôi Chấn Thiên, Mạc Thanh Tu và những người khác cũng tham gia vào trận chiến.
Thấy vậy, các trưởng lão của Cực Hỏa Tông cũng lập tức tham chiến, họ cũng đã thấy được thực lực của Dương Chấn và Vương Hoa ngang nhau, nếu Dương Chấn có người khác giúp đỡ, vậy Vương Hoa nhất định không phải đối thủ của anh nữa.
Hơn nữa, Vương Hoa cũng cần phối hợp với một số cường giả của Cực Hỏa Tông để đỡ Cực Hỏa Tông đang treo lơ lửng giữa không trung.
Cực Hỏa Tông của họ treo trên đỉnh phủ thành chủ của thành Bạch Hổ, mặc dù trông họ vô cùng ngang ngược, độc đoán nhưng đây cũng chỉ là một cách Cực Hỏa Tông sử dụng để đe dọa thành Bạch Hổ thôi, chứ bản thân họ cũng không thực sự muốn để Cực Hỏa Tông treo mãi ở nơi này.
Để di dời Cực Hỏa Tông đến đây đã mất rất nhiều công sức, muốn chuyển nó về cũng hao tổn nhiều công sức y như vậy.
Nếu Vương Hoa và nhóm trưởng lão bị thương nặng, muốn di dời Cực Hỏa Tông về vị trí ban đầu thì không còn là chuyện dễ dàng nữa.
Đột nhiên, vô vàn linh khí mạnh kinh khủng bộc phát từ đỉnh của phủ thành chủ thành Bạch Hổ.
Vương Hoa đứng trước mặt Dương Chấn, sau khi nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt càng thêm phần nghiêm nghị.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất