Điều này rõ ràng là không coi Vương Hoa là một con người, loại sỉ nhục này ai có thể chịu được.
Nếu không phải vì để báo thù cho con trai Vương Thiên Trạch, Vương Hoa suýt nữa không nhịn được mà tự kết liễu mạng sống của mình.
Bởi vì loại sỉ nhục này thật sự khó chịu hơn việc giết ông ta.
Trên gương mặt của Mạc Thanh Trúc có vẻ tự trách, cô ta cúi đầu nói với Dương Chấn: “Xin lỗi anh Dương, chúng tôi đã khiến anh thất vọng, sau này chúng tôi chắc chắn sẽ chú ý!”
Vào lúc này, Vương Hoa đã bạo phát một kích mạnh nhất với ba mươi người.
Ngay lập tức, bầu trời vốn trong xanh đã bị mây đen bao trùm, sấm sét đùng đùng, cuồng phong mưa bão đáng sợ quét tới.
“Giết hết cho tôi!”
Vương Hoa tức giận gầm lên một tiếng, trực tiếp mang theo khí thế thôn thiên lao về phía ba mươi người.
Hà Thanh Long tức giận gầm lên: “Cút ra!”
Tay ông ta vung trường kiếm, trực tiếp lao tới.
Những người khác đều như vậy, bọn họ vung linh khí trong tay, không chút sợ hãi.
Cho dù không lao ra cùng lúc, nhưng bọn họ vào trước một giây ra tay với Vương Hoa thì đã liên thủ thi triển một trận pháp.
Khi ba mươi người bọn họ xuất hiện ở trước mặt Vương Hoa, ba mươi người trực tiếp tụ lại, giống như một người khổng lồ, cũng bạo phát một đạo công kích cực kỳ khủng bố.
Ba mươi thanh linh khí, linh lực bạo phát khác nhau, cuối cùng hình thành một con rồng khổng lồ, trực tiếp lao ra.
“Ầm ầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, Cực Hỏa Tông trên không và phủ thành chủ dưới mặt đất đều chấn động, mặt đất trực tiếp bị đập nứt ra hình thành vô số cái
rãnh.
Cực Hỏa Tông cũng nhanh chóng hạ xuống vài phần, phần lớn kiến trúc bên trong đều bị hủy diệt trong nháy mắt.
Mà Vương Hoa thì phun ra máu, cơ thể trực tiếp bay ngược ra ngoài, cuối cùng đập mạnh xuống sân của phủ ông ta, mặt đất bị đập thủng một cái hố lớn.
Ba mươi người Ngô Hùng Bá cũng bị linh lực khủng bố đó chấn lui, mặt mày ai cũng tái nhợt, tình trạng cũng không tốt đi đâu được.
Cuối cùng, ba mươi người bọn họ đều rơi xuống sân của phủ thành chủ, tuy không trực tiếp ngã ra đất như Vương Hoa, nhưng cũng trực tiếp quỳ dưới đất, đầu gối đập ra cái hố nhỏ dưới đất, trên đầu gối có máu chảy ra.
Trên bầu trời lúc này, do hai bên đồng loạt bạo phát một kích mạnh nhất, trực tiếp dẫn động thiên uy, sấm chớp đùng đùng, một vùng tối tăm, nhìn trông giống như mạt thế, cực kỳ khủng bố.
Những đệ tử đó của phủ thành chủ lộ vẻ sợ hãi, thời tiết trước mắt khiến bọn họ không dám thở mạnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Vương Hoa và ba mươi người Ngô Hùng Bá ở dưới đất.
Lúc này, ngoại trừ tiếng sấm inh tai nhức óc trên trời thì không còn âm thanh gì khác.
Vào lúc này, Dương Chấn trầm giọng nói: “Lẽ nào không ai phát hiện sao? Nếu đã như vậy, các người trực tiếp giết ông ta đi, không cần thiết tiếp tục nữa!”
Dương Chấn vừa dứt lời, Mạc Thanh Tu vội vàng nói: “Anh Dương, tôi phát hiện rồi, là chuỗi phật châu trên tay ông ta có vấn đề!”
Sau đó, Mạc Thanh Trúc cũng lập tức trả lời: “Tôi cũng phát hiện rồi, cỗ linh lực vừa rồi là thông qua chuỗi phật châu đó đi vào cơ thể của ông ta, khiến tu vi
của ông ta lập tức tăng lên.
Sau đó, những người khác đồng thanh, tranh nhau trả lời: “Tên này không chỉ trên tay có một chuỗi phật châu rất khủng bố, trên người hắn còn giấu mấy chuỗi phật châu tương tự, những linh lực đó đều là bạo phát từ trong phật châu đó!”
“Bây giờ chúng ta chỉ cần lấy hết phật châu từ trên người ông ta, ông ta sẽ lập tức biến thành một phế nhân!”
Cho tới lúc này, Dương Chấn mới hài lòng gật đầu.
“Ầm ầm!”
Ngay lập tức, mọi người biến sắc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất