Cuối cùng Dương Chấn chỉ có thể thu lại sát khí.
Lang Vương thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nó đắc ý nói: “Tốt nhất cậu đừng có làm loạn, nếu không cậu nhất định sẽ hối hận, chắc hẳn cậu đã nhìn thấy bên trong viên đá này, linh khí dồi dào, nó có thể khiến cậu gặp tai họa, ta không hề tung tin giật gân!”
Trong mắt Lang Vương, sự nhân nhượng của Dương Chấn chính là bị nó ép đến mức bất lực, không làm gì được.
Dương Chấn lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm tính toán, cũng lo lắng nếu ra tay quá mạnh sẽ vô tình giết chết tàn hồn của Lang Vương.
Sau đó, Dương Chấn lập tức cười khẩy nói: “Ta nói rồi, cho dù có giết chết ngươi, ta cũng không để ngươi chết một cách quá dễ dàng!”
Lang Vương nổi giận, rõ ràng muốn chết cũng không dễ như vậy.
“Cậu...cậu muốn làm gì? Cậu đừng có mà đến đây, nếu không ta sẽ tự tan biến...
Lang Vương đột nhiên nhìn thấy trên khuôn mặt Dương Chấn xuất hiện một nụ cười kỳ quái, làm nó đột nhiên có một dự cảm không lành, vội vàng gầm lên.
Nó biết rất rõ thủ đoạn của Dương Chấn, nếu muốn hành hạ nó, chuyện đó rất dễ dàng.
Lúc này Dương Chấn cũng không còn hứng thú hỏi thêm về bí mật của viên đá này nữa, anh đặt viên đá vào lại chiếc nhẫn đế vương.
Sau đó, Dương Chấn lấy chiếc bình gốm lúc trước dùng để nhốt tàn hồn Lang Vương ra, nhốt tàn hồn của Lang Vương lại lần nữa.
“Ở trong chiếc bình gốm này, cho dù ngươi muốn chết cũng không thể làm được, càng không thể ra ngoài, trước tiên cứ ngoan ngoãn ở trong này, khi nào tâm trạng của ta tốt, có lẽ sẽ thả ngươi ra để hít không khí!”
Dương Chấn cười khẩy, vừa dứt lời đã lập tức đậy lắp bình lại.
“Đồ khốn, ngươi mau thả ta ra, thả ta ra....
Trong chiếc bình gồm truyền đến tiếng gào thét của Lang Vương.
Lúc trước nó bị hôn mê, bị nhốt trong đây cũng không sao, bây giờ tàn hồn đã tỉnh lại, lấy lại được ý thức, dù sao nó cũng đã ở vị trí cao trong một thời gian dài, đương nhiên rất khao khát tự do, bây giờ bị nhốt trong chiếc bình gốm nhỏ này, đúng là còn khó chịu hơn là bị giết chết.
Nhưng điều khiến nó cảm thấy bất lực chính là ở trong chiếc bình gốm này, nó không thể cử động được, khí tức trong tàn hồn dường như đã bị khóa chặt, giống như Dương Chấn nói, muốn chết cũng không chết được.
Lang Vương bất lực, cảm nhận được bóng tối ở trong bình gốm, điều này đột nhiên khiến nó cảm thấy lo lắng, bất an, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng gào thét không cam lòng.
Dương Chấn không thèm quan tâm đến nó, ném bình gốm vào trong nhẫn đế vương, Lang Vương có muốn ra ngoài cũng không dễ dàng gì.
Làm xong, Dương Chấn đi ra khỏi Cực Hỏa Tông, bởi vì lúc trước khi anh ép hỏi Lang Vương, đã phát hiện bên ngoài Cực Hỏa Tông có động tĩnh.
Sau khi đi ra khỏi Cực Hỏa Tông, quả nhiên đông nghịt võ giả, hơn nữa hầu hết đều là những võ giả có tu vi vô cùng cao.
Mấy người Ngô Hùng Bá đều có mặt, đứng chặn trước mặt những tên cường giả này.
Nhìn thấy những tên cường giả này, trong lòng Dương Chấn cũng có chút cảnh giác, bởi vì thực lực của những võ giả này còn cao hơn tu vi của tông chủ trước đây của Cực Hỏa Tông-Vương Hoa.
Mặc dù hầu hết đều có thực lực ngang bằng với Vương Hoa, nhưng họ có nhiều người, nên không thể giết chết hết được.
Những tên võ giả này, mặt ai cũng lạnh như tiền, không giống người tốt.
Vẻ mặt Ngô Hùng Bá trở nên nghiêm trọng, vội vàng đi lên giải thích: “Đám người này đều đến từ thành Huyền Vũ, đều là tông chủ của những tông môn lớn, bọn họ nói muốn một lời giải thích cho cái chết của Vương Hoa!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất