Khi mấy người Ngô Hùng Bá đang chuẩn bị chửi đối phương vài câu, Dương Chấn bước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai tên hống hách trước mắt.
Dương Chấn bình tĩnh nói: “Hai người cũng muốn chết à?”
Giọng của Dương Chấn không lớn nhưng rất khí thế, truyền vào trong tai của tất cả mọi người ở đây, cơ thể của người thành Huyền Vũ không kìm được mà rùng mình.
Ngay cả Mã Thế Long vô cùng cường thế đó cũng như vậy, điều này khiến Mã Thế Long cảm thấy sững sờ, nhiều năm nay, ông ta chưa từng gặp người có thể cho ông ta loại cảm giác này, rõ ràng Dương Chấn trước mắt là người đầu tiên khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.
Điều quan trọng nhất là sự sợ hãi này xuất phát từ đáy lòng, phát ra từ trong xương tủy.
Thấy mùi thuốc súng giữa Dương Chấn và hai người kia rất nồng, Mã Thế Long cũng không khuyên ngăn, ông ta giống như các tông chủ khác của thành Huyền Vũ, cũng muốn xem náo nhiệt, xem Dương Chấn có phải thật sự có thực lực khủng khiếp hay không.
Dù sao một câu hỏi thản nhiên lúc này của Dương Chấn đã mang tới cảm giác sợ hãi cho bọn họ.
Mà mọi người trong phủ thành chủ thành Bạch Hổ đều rất rõ, lúc này Dương Chấn trông rất bình tĩnh, thực chất đã đang ở bờ vực bạo phát phẫn nộ.
Hai tên hống hách ở trước mặt Dương Chấn, sau khi tiếng của Dương Chấn lọt vào trong tai, bọn họ khác với người khác, bọn họ không chỉ run rẩy đơn giản như vậy.
Cơ thể của bọn họ cứng ngắc, lúc đó ngay cả cử động cũng không dám, lông trên người dựng đứng, cả người lạnh toát, giống như gặp phải một sát thần đáng sợ chưa từng có.
Đợi sau khi bọn họ hoàn hồn, hai chân run rẩy mềm nhũn, suýt nữa ngã ra đất, do trước mặt có rất nhiều cường giả nhìn, bọn họ đã phải vận chuyển linh khí
đưa vào hai chân, lúc này mới cố tỏ ra điềm tĩnh, miễn cưỡng đứng tại chỗ.
Sau đó, hai người lại hít sâu một hơi, lúc này mới dần khôi phục bình thường, trong lòng thầm cho rằng, đây chắc là do bọn họ quá căng thẳng nên mới thế, chứ không chịu thừa nhận đó là sự sợ hãi mà người thanh niên ở trước mặt mang tới.
Dù sao, bọn họ vừa sinh ra đã ở trong đại tông môn, từ bé đã ngậm thìa vàng, gia tộc dùng tất cả tài nguyên tu luyện tốt nhất cho bọn họ gia tăng tu vi.
Cuối cùng, tới độ tuổi này mới có thực lực như hiện nay.
Mà Dương Chấn ở trước mắt, trông như bằng con của bọn họ, con của bọn họ hiện nay chỉ có thực lực Thiên Cảnh Ngũ Phẩm, giống như bọn họ hồi trẻ.
Vậy nên bọn họ không thể chấp nhận sự thật Dương Chấn còn trẻ như vậy đã có thực lực khủng khiếp hơn bọn họ.
Đồng thời, vì để tôn lên thân phận của thực lực của bọn họ, bọn họ vẫn quyết định phân cao thấp với Dương Chấn.
“Oắt con, cậu quá hống hách rồi, điểm này giống như lời đồn, hy vọng lát nữa khi cọ xát với tôi, cậu cũng có thể ngông như vậy, đừng làm tôi thất vọng.
“Oắt con thối tha, cậu có bản lĩnh gì, cứ việc bạo phát hết đi, đừng để tới lúc đó tôi ra tay quá nặng, đánh chết cậu bằng một chưởng”
Lúc này hai tông chủ hống hách đã chuẩn bị sẵn sàng động thủ, trước khi ra tay còn không quên dọa Dương Chấn vài câu, giống như sỉ nhục Dương Chấn vài câu thì sẽ lợi hại hơn Dương Chấn.
Nghe thấy lời của Dương Chấn, trong lòng của các võ giả của thành Huyền Vũ đều hốt lên: "Tên này quá ngông cuồng!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất