Dương Chấn đã quyết định rồi, anh phải cho những tông môn hống hách của thành Huyền Vũ này biết mặt, nếu hai tông chủ đó muốn đi nộp mạng, Dương Chấn sao có thể vì một câu nói của Mã Thế Long mà dừng tay chứ.
Dù sao, trước đó là hai tên đó muốn ra tay đối phó Dương Chấn trước.
Vào lúc bọn họ ra tay, Dương Chấn đã nổi sát tâm, lúc này không giải quyết được hai tên này, Dương Chấn đương nhiên sẽ không dừng tay.
Sau khi tên bị thương nặng đó bị linh khí của Dương Chấn hút vào trong tay, tay Dương Chấn hơi dùng sức, đầu của tên đó trực tiếp bị bóp nát.
"Bup!"
Sau một âm thanh khe khẽ, Dương Chấn tùy ý vứt thi thể không đầu đó ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, người của thành Huyền Vũ bỗng sững người.
Bọn họ căn bản không ngờ Dương Chấn vậy mà miểu sát một trong hai tông chủ, còn giải quyết luôn tông chủ bị thương nặng này.
Điều quan trọng nhất là Mã Thế Long đã lên tiếng ngăn cản Dương Chấn.
Rất rõ ràng, Dương Chấn không hề nể mặt Mã Thế Long.
Người dám không nể mặt Mã Thế Long, ở trong trung giới cổ võ không có mấy người, ngay cả thành chủ của thành Huyền Vũ cũng không dám làm giống như Dương Chấn.
Người của phủ thành chủ thành Bạch Hổ rất hiểu thủ đoạn của Dương Chấn, bọn họ thấy cảnh này thì rất điềm tĩnh, dường như chuyện này đều nằm trong dự liệu của bọn họ.
Mà người của thành Huyền Vũ đều nhìn sang Mã Thế Long ở trước mặt đám người, xem ông ta muốn đối phó Dương Chấn như nào.
Đây dù sao là chuyện liên quan tới tôn nghiêm của thành Huyền Vũ bọn họ.
Ánh mắt lạnh băng của Mã Thế Long nhìn Dương Chấn, sát cơ trên người tỏa ra.
Có điều, lúc này trong lòng Mã Thế Long cũng có chút do dự, sự sát phạt quả quyết và thực lực cường thế của Dương Chấn khiến ông ta cảm thấy rất sốc.
Vốn ông ta nghĩ ông ta lên tiếng ngăn cản, ít nhất có thể bảo đảm tính mạng của tông chủ bị thương nặng đó.
Nhưng ông ta căn bản không ngờ Dương Chấn lại không để ông ta vào trong mắt.
Vào lúc này, Hà Thanh Long đột nhiên mở miệng giễu cợt: “Hai phế vật cỏn con cũng dám khiêu khích sư phụ của tôi, đúng là đồ không biết sống chết, có điều có thể chết ở trong tay sư phụ của tôi, cũng coi như vinh hạnh của bọn họ!”
Nghe vậy, khóe miệng của người thành Huyền Vũ đều giật giật, đây rõ ràng là sự sỉ nhục đối với thành Huyền Vũ bọn họ.
Bọn họ hận không thể lập tức bóp chết Dương Chấn và Hà Thanh Long, nhưng bọn họ lại không có thực lực đó, thậm chí có thể nói hoàn toàn không có can đảm.
Dù sao, hai tông chủ có thực lực mạnh mẽ đều bị Dương Chấn miểu sát, bọn họ đâu dám bước lên thăm dò thực lực của Dương Chấn.
Hơn nữa khi Dương Chấn động thủ vào trước đó, bọn họ không ai nhìn thấy Dương Chấn ra tay thế nào, bọn họ vốn tưởng Dương Chấn bị hai tông chủ dọa ngốc không dám cử động, nhưng ở dưới cục diện nhìn trông trăm phần trăm đè bẹp đó, Dương Chấn lại miểu sát đồng đội của bọn họ.
Lúc này Hà Thanh Long nói những lời này, trên thực tế là cố tình phô ra sự khủng khiếp của Dương Chấn, từ đó đạt được mục đích chấn nhiếp những kẻ hống hách của thành Huyền Vũ.
Mà lúc này tuy biểu cảm của Dương Chấn rất bình thản nhưng thật ra trong lòng anh rất nghiêm trọng.
Không ai biết, lúc này Dương Chấn đang cố nhịn máu sộc lên từ trong cuống họng, vậy nên sau khi anh giải quyết hai tông chủ, luôn trầm mặc không mở miệng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất