Vào lúc này, Dương Chấn lạnh lùng quét qua người của thành Huyền Vũ ở đây: “Có ai muốn chết, cứ việc lên!”
Nghe vậy, người của thành Huyền Vũ trước đó còn đang điên cuồng đòi giết đã lũ lượt cúi đầu, căn bản không dám liếc nhìn Dương Chấn, lo lắng chạm ánh mắt với Dương Chấn.
Bọn họ ở trung giới cổ võ, ý bên cạnh có nhiều đồng đội, còn có thể hống hách, nhưng khi gặp phải cường giả của thượng giới cổ võ, bọn họ không có can đảm thở mạnh.
Lúc này, sau khi hiểu lầm rằng Dương Chấn tới từ thượng giới cổ võ, bọn họ sao có thể dám hống hách nữa.
Dương Chấn thấy không ai lên tiếng, ánh mắt bỗng nhìn sang Mã Thế Long cầm đầu, anh lạnh lùng nói: “Ông muốn chết à? Hay là ông cảm thấy Vạn Long Tông của ông rất mạnh, có thể đối kháng với tôi?"
Cả người Mã Thế Long run rẩy, trong ánh mắt nhìn Dương Chấn, sự tức giận đã hóa thành sự sợ hãi, ông ta liên tục gật đầu: “Không... không dám! Xin lỗi cậu Dương, trước đó đều là hiểu lầm!”
Mã Thế Long rất rõ, bất luận Vạn Long Tông của ông ta có địa vị cao cỡ nào ở trung giới cổ võ, nhưng so với tông môn của thượng giới cổ võ, căn bản không có tư cách so bì.
Ánh mắt của Mã Thế Long vô thức nhìn sang Cực Hỏa Tông sớm đã mất đi chủ nhân ban đầu ở bên cạnh phủ thành chủ của thành Bạch Hổ.
Vạn Long Tông của ông ta và Cực Hỏa Tông gần như ngang ngửa nhau, hiện nay cho dù có rất nhiều tông môn ở bên cạnh, ông ta cũng không dám hống hách nữa.
Trước đó ông ta tưởng Dương Chấn chỉ có một mình nên có chút mừng rỡ, nhưng vào lúc này, trong lòng ông ta chỉ có hối hận khi đã đến đây.
Dương Chấn thấy Mã Thế Long bị dọa thành bộ dạng này, anh lạnh lùng nói tiếp: “Bây giờ, ông còn muốn lấy lại những chuỗi phật châu đó từ trong tay tôi không?”
Mã Thế Long không thèm nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu trả lời: “Không! Không muốn nữa!”
Thấy Dương Chấn không lên tiếng, Mã Thế Long vừa khẩn trương vừa nịnh bợ: “Chúng tôi vốn nên chắp tay dâng những chuỗi phật châu đó cho cậu Dương!”
“Trước đó không biết cậu Dương đến từ thượng giới cổ võ, không đích thân nghênh đón, đây là lỗi của chúng tôi.”
“Hôm nay sau khi chúng tôi trở về sẽ chuẩn bị, mấy ngày sau, thành Huyền Vũ sẽ tổ chức tiệc, đón gió tẩy trần cho cậu Dương!”
Mã Thế Long của lúc này không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
Nói xong những lời này, ông ta liếc nhìn Dương Chấn, hỏi: “Nếu cậu Dương không có chuyện gì khác nữa, vậy chúng tôi đi trước nhé?”
Lúc này, Mã Thế Long không có can đảm xoay người bỏ đi.
Dương Chấn đương nhiên cũng hy vọng đám người Mã Thế Long có thể nhanh chóng rời đi, bởi vì anh đã không còn bao nhiêu linh lực, hơn nữa thương thế trong người rất nặng, thời gian càng lâu sẽ càng dễ lộ sơ hở.
Nếu để đám người Mã Thế Long phát hiện, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Dương Chấn hừ lạnh một tiếng với Mã Thế Long: “Vậy còn không mau biến đi, ông muốn ở lại để tôi chiêu đãi ông à?”
Mã Thế Long cố gắng nở một nụ cười: “Tôi đi tôi đi, chúng tôi lập tức biến mất!”
Mã Thế Long vừa nói vừa xoay người nhanh chóng rời đi, ngay cả đồng đội bên cạnh cũng không thèm đếm xỉa.
Những tên đó vốn còn rén hơn Mã Thế Long, ngay cả Mã Thế Long cũng bị dọa tới mức tháo chạy, bọn họ đâu còn can đảm ở lại nữa chứ.
Mạc Thanh Trúc ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, lập tức đi tới, đỡ lấy Dương Chấn, lo lắng hỏi: “Dương đại ca, anh sao rồi?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất