Chưa đợi nhị trưởng lão của thành Huyền Vũ kịp phản ứng, Thiên Tử kiếm trong tay Dương Chấn với kiếm quang cuồn cuộn đã xuất hiện ở trước mặt ông ta, ông ta vội vàng đưa cánh tay ra chặn.
Dương Chấn thấy vậy, anh nhân cơ hội đá một cước, nhị trưởng lão của thành Huyền Vũ trực tiếp bị đá bay ra xa mười mấy mét.
Nhị trưởng lão của thành Huyền Vũ cảm thấy nội tạng bị vỡ vụn, đầu óc đờ đẫn, ông ta vốn tưởng Thiên Tử kiếm khủng bố trong tay Dương Chấn sẽ chém đứt cánh tay của ông ta.
Vì để bảo vệ chỗ yếu hại, ông ta cho dù biết cánh tay sẽ bị chém đứt, ông ta chỉ có thể vận chuyển toàn bộ linh khí tới cánh tay để bảo vệ nó.
Tuy nhiên, ông ta không ngờ được sát chiêu thật sự của Dương Chấn không phải Thiên Tử kiếm trong tay mà là một cước ẩn chứa linh khí cực lớn đó, ông ta ngã ra đất, hô hấp cũng khó khăn.
Mà cánh tay của ông ta cuối cùng cũng chặn được kiếm quang của Thiên Tử kiếm, không bị chém rách lồng ngực, cánh tay bị chém vô số nhát rất sâu.
Nhị trưởng lão của thành Huyền Vũ không nhịn được mà chửi: “Đồ khốn, cậu dám giỡn mặt với tôi!”
Dương Chấn cười lạnh lùng, anh nhân cơ hội đuổi tới: “Giỡn mặt với ông thì sao nào? Một con kiến cỏn con mà thôi, sớm muộn cũng chết, không bằng bây giờ ngoan ngoãn chìa cổ cho tôi chém, tôi ngược lại có thể giữ lại cho ông một tia thần hồn!”
Khóe miệng của nhị trưởng lão thành Huyền Vũ giật mạnh, đã rất nhiều năm không ai dám nói chuyện với ông ta như vậy, bởi vì những người đó đều đã chết trong tay ông ta.
Nhưng lúc này, khi nghe thấy những lời này lần nữa, vậy mà nghe được từ miệng của một thanh niên, ông ta ngay cả cơ hội đánh trả còn không có, lúc này nhìn thấy Dương Chấn lao tới, tim ông ta đập rất mạnh, ông ta có loại cảm giác sợ hãi khi sinh mệnh sắp kết thúc.
Lúc này, nhị trưởng lão của thành Huyền Vũ đã không màng tới mặt mũi nữa, ông ta vô thức bò toài muốn tránh công kích của Dương Chấn.
May mà bốn đệ tử của thành Huyền Vũ xuất hiện kịp thời, bốn người liên thủ bạo phát một kích chặn ở trước mặt Dương Chấn.
Dương Chấn quát một tiếng, trực tiếp chém Thiên Tử kiếm trong tay xuống: “Cút!”
“Ầm!”
Một đệ tử của thành Huyền Vũ trong số đó trực tiếp bị chém thành hai nửa, máu tươi bắn ra, ba người còn lại trực tiếp bị đánh bay.
Trước mắt ba người chợt tối đi, bọn họ suýt ngất.
Bọn họ vừa rồi ra tay bảo vệ nhị trưởng lão của bọn họ đã lấy hết dũng khí rồi.
Lúc này, một đồng đội bị chém chết, điều này để lại ám ảnh rất lớn ở trong lòng bọn họ, sau khi bọn họ ngã xuống đất, cơ thể co giật một lúc, bọn họ căn bản không dám tiếp tục khiêu khích Dương Chấn nữa.
Ngay cả nhị trưởng lão đầy hống hách của thành Huyền Vũ cũng bị dọa không nhẹ, đệ tử đó đã giúp ông ta chặn được sát cơ của Dương Chấn, máu bắn lên cả mặt của ông ta.
Nhị trưởng lão của thành Huyền Vũ vội vàng đứng dậy, nhanh chóng vận chuyển công pháp, ánh mắt của ông ta nhìn Dương Chấn đầy cảnh giác, run rẩy nói: “Cậu là đại ma đầu, nếu một ngày trung giới cổ võ chưa diệt trừ cậu thì sẽ không có ngày bình yên”
Dương Chấn của lúc này cũng rất tức giận, khi anh tới trung giới cổ võ căn bản chưa từng nghĩ sẽ muốn đối đầu với những thế lực đại tông môn này, nhưng lại có rất nhiều đại thế lực muốn anh chết.
Mà thành Huyền Vũ này cũng như vậy, khiêu khích anh hết lần này tới lần khác, hiện nay vừa theo dõi anh vừa động thủ với anh.
Khi Dương Chấn vừa dứt lời, cả người sớm đã cuồn cuộn thần uy, trong đôi mắt đỏ ngầu ẩn hiện một ngọn lửa đang cháy, anh một lần nữa vung Thiên Tử kiếm trong tay, chém mạnh về phía đầu của nhị trưởng lão thành Huyền Vũ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất