Nghe thấy lời của Dương Chấn, nhân viên của tiệm dược liệu lập tức dẫn Dương Chấn tới trước một cái tủ kính trưng bày ở vị trí trung tâm nhất của tiệm dược liệu.
Nhân viên chỉ vào dược liệu trong tủ trưng bày, nói với Dương Chấn: “Thưa ngài, linh chi này là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi, niên đại lâu nhất.
“Có điều giá của dược liệu này rất cao, ngài có chắc có đủ linh thạch thượng phẩm không?”
Nhân viên vừa nói, ánh mắt vừa đánh giá Dương Chấn từ trên xuống dưới một lượt, thấy Dương Chấn ăn mặc đơn giản, không giống công tử của những đại tông môn kia.
Hơn nữa, quần áo của Dương Chấn còn dính ít máu, vẻ mặt của nhân viên không khỏi nghiêm trọng vài phần.
Anh ta không cho rằng Dương Chấn có đủ linh thạch để mua dược liệu, mà Dương Chấn vừa vào cửa đã muốn dược liệu có niên đại lâu nhất, nhân viên cứ cảm thấy Dương Chấn không phải thật lòng tới mua dược liệu.
Dương Chấn không để tâm tới ánh mắt của anh ta, trực tiếp thi triển thần thức kiểm tra dược liệu trước mặt, cuối cùng phát hiện cỗ khí tức đó vẫn không phải của dược liệu này.
Hơn nữa, phẩm giai của dược liệu này cũng rất tệ, chỉ là nhìn bề ngoài không tệ thôi, cũng tính là dược liệu khá quý, nhưng linh khí ở bên trong đã mất đi rất nhiều, gần như đã không còn dược tính nữa.
Ở trong mắt Dương Chấn, dược liệu này còn rác hơn cả dược liệu bình thường được trưng trong các tủ trưng bày khác.
Rất rõ ràng, dược liệu có thể tỏa ra mùi thuốc đó, nhất định được giấu ở nơi khác trong tiệm thuốc này, chỉ là bọn họ không muốn lấy ra.
Dương Chấn nhìn dược liệu ở vị trí trung tâm nhất, được tiệm này coi là bảo vật trấn tiệm mà nhíu mày, anh rất nghiêm túc nhắc nhở: “Tôi không muốn dược
liệu này! Niên đại của dược liệu này nhiều nhất cũng chỉ được một trăm năm tuổi, không tính là quá lâu năm.
“Cái quan trọng nhất là dược liệu này là dược liệu rác rưởi nhất trong tiệm dược liệu của nhà các người, tôi khuyên các người tốt nhất mau vứt nó đi.
“Nếu không, bán thứ này ra ngoài, chắc chắn sẽ hại người, tới lúc đó người ta chắc chắn sẽ tới cửa đập tiệm của nhà các người.
Những điều Dương Chấn nói lúc này là sự thật, bên trong dược liệu này thối rữa mất đi dược tính, nếu luyện chế không cẩn thận, ngược lại sẽ biến thành thuốc độc.
Nhân viên của tiệm dược liệu nghe thấy lời nhắc nhở tốt bụng của Dương Chấn lại không vui, bắt đầu từ lúc anh ta vào làm, dược liệu này đã được bày ở đây, hơn nữa tủ kính trưng bày là được đặt làm riêng, chỉ có ông chủ của bọn họ mới có thể mở được, bình thường luôn coi nó như bảo bối mà cung phụng.
Có không ít võ giả muốn mua, cuối cùng vì không thể trả được linh thạch tương ứng với nó, chỉ có thể từ chối, rất nhiều người nhìn thấy dược liệu này, hai mắt đều phát sáng.
Trước đây cũng có rất nhiều người tới trộm cướp, nhưng do thực lực không đủ, không thể thành công, cuối cùng còn bỏ lại mạng của mình.
Bởi vì sau lưng tiệm dược liệu của nhà bọn họ có đại tông môn tọa trấn, võ giả có chút đầu óc sẽ không dám tới ăn trộm.
Nhân viên lập tức nhìn Dương Chấn với vẻ mặt tức giận: “Oắt con, cậu lại dám nói bảo vật trấn tiệm của tiệm dược liệu chúng tôi là rác, tôi thấy cậu cố tình tới gây sự thì có.”
Nhân viên sớm đã cho rằng Dương Chấn không phải thật lòng tới mua dược liệu, lúc này nghe thấy lời của Dương Chấn, trong lòng nói: “Quả nhiên là vậy.
Nhưng hiện nay, có người nói dược liệu là rác, ai cũng sẽ cho rằng Dương Chấn đang cố tình khiêu khích bọn họ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất