Đám người vây xem lập tức trợn to mắt, nghiêm túc nhìn Dương Chấn, lần này bọn họ muốn xem Dương Chấn rốt cuộc ra tay kiểu gì.
Đồng thời, cũng có rất nhiều người cho rằng, võ giả Thiên Cảnh Tứ Phẩm đỉnh phong trước đó chắc chắn do sơ ý, hoặc khi vận chuyển công pháp xảy ra vấn đề nên mới tự đánh chết mình.
Mà lần này, một đám cường giả có tu vi Thiên Cảnh Tứ Phẩm đỉnh phong, cùng nhau ra tay tấn công Dương Chấn, bọn họ không cho rằng Dương Chấn còn cơ hội sống sót.
“Dừng tay hết cho tôi!”
Vào lúc này, một ông lão râu trắng với khí thế hừng hực đi ra từ căn phòng ở trong cùng của tiệm dược liệu.
Vẻ mặt của ông lão tái xanh, tức giận nhìn Dương Chấn.
Đám võ giả vốn định tấn công Dương Chấn, nghe thấy tiếng của ông lão thì đồng loạt dừng lại.
Bọn họ cung kính nói: “Ông chủ, ngài tới rồi.
Thì ra ông lão này là ông chủ của tiệm dược liệu này.
Ông lão không đếm xỉa với những võ giả đó, mà nhân viên kia lập tức bước tới, thêm mắm dặm muối kể tội của Dương Chấn cho ông lão, nói Dương Chấn muốn cướp bảo vật trấn tiệm của bọn họ.
Ông chủ lạnh lùng liếc nhìn nhân viên, nhân viên lập tức bị dọa lùi sang một bên.
Ông lão nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt cực kỳ giận dữ, lạnh lùng nói: “Mọi chuyện vừa xảy ra ở đây, tôi ở bên trong cũng đã nhìn thấy rất rõ rồi”
Dương Chấn bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, vậy ông cũng rõ rồi, là đám người dưới trướng của ông không hiểu chuyện, hơn nữa ông cũng chắc biết lý do tôi tới tiệm dược liệu này nhỉ?”
Ông lão nghe thấy lời của Dương Chấn, lập tức cười lạnh, nói: “Không sai! Tôi quả thật biết rõ! Nhưng cậu ra tay giết người ở trong tiệm của tôi, đây là lỗi của cậu rồi!”
“Cậu giết người của tôi, còn muốn sống đi ra ngoài, điều đó là không thể.
“Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội để sống, lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi tất cả mọi người, sau đó tự phế đi hai tay, tôi tha cho cái mạng chó của cậu!
Ông lão nhìn như đang mỉm cười, nhưng nụ cười đó rất ác độc, tràn ngập sát ý, khí thế bức người.
Đồng thời, ông lão cũng phóng thích tu vi Thiên Cảnh Ngũ Phẩm trung kỳ trên người ông ta.
Ánh mắt nhìn ông lão của Dương Chấn giống như đang nhìn một tên ngu, anh thật sự không hiểu, những con kiến này lấy đâu ra can đảm, có chút tu vi như này cũng dám hống hách trước mặt anh.
Dương Chấn cũng không phải loại sát thần không có nhân tính, không trong tình huống vạn bất đắc dĩ, anh cho dù có thực lực đó cũng tuyệt đối sẽ không tùy ý lạm sát.
Dương Chấn cố kìm nén cơn giận trong lòng, nói với ông lão: “Tôi chỉ muốn mua dược liệu đó mà thôi, nếu ông biết điều thì bán dược liệu đó cho tôi, tôi lập tức rời đi, còn nó là dược liệu gì, ông chắc biết!”
Ông lão nhíu mày, lập tức nổi giận nói: “Oắt con, cậu đang thách thức tính kiên nhẫn của tôi à? Cậu có thể không giữ được mạng của mình, còn muốn mang dược liệu đó đi ư? Tôi rất tò mò, là ai cho cậu dũng khí đó?”
“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng nữa, hôm nay tôi không muốn giết người, tự phế hai tay...
Chưa đợi ông lão nói hết câu, Dương Chấn đã trực tiếp cắt ngang: “Tôi không muốn nói lại lần thứ hai.
Lúc này hai tay ông lão siết chặt lại, ông ta đã sắp không nhịn được nữa, muốn tự tay giải quyết Dương Chấn.
Ông lão căn bản không ngờ, ông ta khi còn sống lại gặp một thanh niên hống hách tới vậy, ông ta tức giận nói: “Oắt con, tôi khuyên cậu đừng tìm chết, cho cậu cơ hội thì nên trân trọng, cậu có biết đứng sau tiệm dược liệu này của chúng tôi là ai không?”
Dương Chấn nói đầy khinh thường: “Ai đứng đằng sau ư? Ông nói ra tôi nghe thử!”
Nghe thấy câu trả lời này, Dương Chấn bỗng có vẻ mặt bất ngờ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất