Dù sao thì, đã nhiều năm vậy rồi vẫn chưa có ai dám đối xử với Mã Thế Long như vậy. 

Ở thành Huyền Vũ, Mã Thế Long là một trong những nhân vật hàng đầu, thậm chí nếu xét về thân phận còn có dấu hiệu vượt qua cả Cao Chính Xương, trong toàn bộ trung giới cổ võ, Mã Thế Long cũng là một kẻ có máu mặt, danh tiếng vang xa. 

Nhưng mà bây giờ, ở nơi đây, sau khi bị trọng thương, ông ta lại bị Cao Thương khinh miệt hết lần này đến lần khác, thậm chí người kia còn dùng ánh mắt uy hiếp để nhìn ông ta, điều này khiến Mã Thế Long vô cùng khó chịu. 

"Khốn khiếp, ngông cuồng cái gì chứ? Nếu không phải bị trọng thương thì tôi thèm đấy mà để ông vào mắt, cho dù ông có thực lực mạnh cỡ nào, tôi vẫn có cách đối phó với ông... 

Mã Thế Long thầm nghiến răng căm hận trong lòng. 

Dù thực lực mà Cao Thương thể hiện ra ngoài vô cùng đáng sợ nhưng trước đây Mã Thế Long chưa bao giờ coi ông ta ra gì, với thực lực của Mã Thế Long, tuy không phải đối thủ của Cao Thương nhưng ông ta hoàn toàn có thể triệu tập những cường giả khác trong thành Huyền Vũ đến để đối phó ông ta. 

Cũng giống như khi đối phó với Dương Chấn, Mã Thế Long có thể huy động nhiều cường giả hợp lực ra tay. Như vậy, ông ta vẫn có đủ tư cách đối phó với Cao Thương, dù không giết được thì ít nhất cũng khiến Cao Thương trọng thương! 

Thế nhưng hiện tại, bạn bè cường giả trong thành Huyền Vũ đều đã trọng thương, nên ông ta mới phải cúi đầu nhún nhường trước Cao Thương, chẳng khác nào con sâu cái kiến. 

Trong lòng, Mã Thế Long vẫn khinh thường Cao Thương, dù sao thì lúc trước, khi Dương Chấn còn ở trạng thái đỉnh cao, Cao Thương chỉ giống như con rùa đen rụt cổ trốn trong bóng tối, không dám lộ diện, đợi đến khi tất cả mọi người mất đi sức chiến đấu, ông ta mới vác mặt ra, vênh váo như bậc đế vương! 

Dĩ nhiên, vào lúc này, để giữ mạng, Mã Thế Long chỉ dám nghĩ thầm trong lòng chứ không dám bộc lộ bất kỳ sự bất mãn nào với Cao Thương, đồng thời, dưới áp lực của Cao Thương, Mã Thế Long đành giả vờ ngoan ngoãn nhẫn nhịn. 

Thấy Mã Thế Long chẳng khác gì một kẻ hèn mọn, Cao Thương cũng lười chấp nhặt với ông ta, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía Dương Chấn. 

Ngay sau đó, Cao Thương tiến gần đến Dương Chấn, cười khẩy: "Ranh con, mạng cũng lớn đấy, tôi cũng không muốn tiếp tục tra tấn cậu nữa, nhưng xem ra cậu cứ ép ta phải ra tay rồi!" 

Trong lòng Cao Thương cũng không khỏi khiếp sợ, ông ta vốn tưởng rằng với sự tra tấn của mình vừa rồi, Dương Chấn hẳn đã phải chết mười lần rồi, đổi lại là bất kỳ ai, thậm chí cả ông ta, e rằng cũng bỏ mạng từ lâu rồi. 

Thế mà Dương Chấn lại vẫn không bị giết chết. 

Cao Chính Xương thấy thế thì giận dữ gầm lên: "Tôi bảo ông mau giết hắn đi mà, đừng cho hắn thêm bất kỳ cơ hội sống sót nào, giết cho tôi, giết đi! Tiếp tục tra tấn hắn chỉ tổ phí thời gian, giết hắn cho tôi..." 

Lúc này Cao Chính Xương đã gần như phát điên, gào thét với Cao Thương như kẻ mất trí. Ông ta vô cùng khó chịu khi Cao Thương tra tấn Dương Chấn suốt nửa ngày mà vẫn chưa giết được anh. 

Bóng ma mà Dương Chấn để lại trong lòng Cao Chính Xương quá lớn, ông ta không muốn nhìn thấy anh còn sống thêm một khắc nào nữa. 

Cao Thương lạnh lùng cười, nói: "Tôi sẽ giết hắn ngay thôi. Nhưng trước đó, tôi phải lấy thanh linh kiếm trong tay hắn đã!" 

Thì ra, vừa rồi Cao Thương dừng vận công là vì chợt nhớ đến thanh Thiên Tử kiếm trong tay Dương Chấn. Từ trước đến nay, ông ta vẫn luôn thèm khát thanh kiếm này. 

eyJpdiI6IjlKMm5LT2lsOUo3SURjSVU5TDJWaEE9PSIsInZhbHVlIjoiWmVFNVRxQ1NmdUViT3B5U1JyZ0dIV1pZR3lEdTBZTEtOalJpUkwySWRSazhhUlNTOFVSNEpsSHpxTjBlN29LeHVucTRpMkg5RDUyY2lLM2wrWndGcUlnaFk1XC9MQVo5b09RUzJYRmdFb3pYbDlpTkFXckdPVWY5OXFhckVRZFFmTEJLUjA4KzRsUFlKT2lpdXFWZ2VFWEFhbFwvZ2dzZXZTU0ZOQ2UyMlwvU3hkR0JuMnFMMlMraitiN3lISHdtMWVDSlBEXC9KM2NMb2FwUm92RXplOHhJaGFqbmdYOUFmdFlQaVFHWkJZRlU3cjUwNVVcL1k0QzdkZnhoMUhRc2hXOXR1bDA4d09FZGhxVlZPMzFoQTlMN1lNTEg1T0FpT2xUVDhcLzNyYzNpaSt4eXNmb0xSNlV4Q2Z4elh4UVVySkU0dDEwMXkzeVJsMlh5TGlORjFHNGhhMWR3OTBOQTlwV1czak9DcExGWWJDd0dOTldvTGZMRnJ1Um4wTTgzWlhvTlV2WVRBSXhjcjR0OFFCVXlYT3drTHN5YzJqZWVXa3R2dGtxSVhtc0pKclZrOTdFV2pCUStXZGloZ2tXNzd3a1RDd1k3Y2JVZ3V2T3RcL0xJWkVoNitraFVDbUkxdmlkeHlFRWpwNWdub3owdCtYSk1hUHhYV1hTcGhNb0twSFMzenIwIiwibWFjIjoiYjA0OTMxNjVlMzllM2ExMWQzYTdlYzdhYzY4ZDIzNmI3ZTYzMjg0YWEyZmVkZmFhMDFjNTYzZjk5MzE1YzczOSJ9
eyJpdiI6IkZQdmIwaXBIZE1wQ3ArWkx3N2kwOEE9PSIsInZhbHVlIjoiVDcwcUQrd3k1QU96YkR0eUhhQU50SzdMYU5UV2hMRlwvR1NSOUViNEEwaDhDXC9HMmZHZG1GcUhFeTFLZWFwSWloWENqdENHOGNhdTFCZWtkWGU4Z0RxSGhXUEYyOHkzYlp1XC9ZXC9TXC9oZlNZU08rc0tlVVdjSFpSWXdmeGVRRlAzV2ZKXC9lMUpkdFBjeFwveEZpOW1haTJKU0lZa0Zid2dBSmRvZk1oK1d2S1RLejhzK0UrZjlOMjFqXC9xaDFMdlhjdDBjcStNMGQ5dkNEVVVVYTZzb2dPNUFcL3RLbkdUSndRUFVQVTB0SW5MR0lcLzRrVW9kXC9mOWN5S0Flc0ZpRTJLaUdDcHVndmU3Q0lDb3VqUWJHeDRSOWg4QT09IiwibWFjIjoiODU1NDliNTBlNDBkZDk3MWUyZjhiZDIwZmE5ZGM3ZmE3N2RlMDUzOGMyMWMyZmZmMGI3NjUzNDk3M2RlN2FjNCJ9

Dù Dương Chấn vẫn chưa chết, nhưng Cao Thương không còn sợ anh gì nữa. Ông ta sải bước đến trước mặt Dương Chấn, thẳng chân giẫm lên cánh tay anh, rồi vươn tay chộp lấy thanh Thiên Tử kiếm.

Ads
';
Advertisement
x