Tuy trong lòng đám người Ngô Hùng Bá không dễ chịu gì nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, không nháo nhào nhào như mấy cô gái.
Ngô Hùng Bá nói: “Cậu Dương chắc chắn sẽ không sao, đây chắc chắn là tin mà tên chó Cao Chính Xương đó cổ tình tung ra, sao cậu Dương có thể bị bọn họ tìm được dễ dàng vậy chứ!”
Lúc này Hà Thanh Long mặt mày nghiêm trọng, ông ta cũng không có tự tin lắm về chuyện này, ông ta nói: “Không sai! Đám rác rưởi của thành Huyền Vũ sao có thể là đối thủ của sư phụ tôi, bọn họ ở trước mặt sư phụ tôi, chỉ có nước bị sư phụ tôi thuận tay bóp chết!”
“Có điều, bất luận thế nào, tôi ghi nhớ mối thù này, những tên khốn của thành Huyền Vũ dám bịa chuyện sư phụ tôi đã chết, tôi nhất định sẽ tự tay đồ sát thành Huyền Vũ.”
Mạc Thanh Tu ở một bên, sắc mặt tái nhợt, lần đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Dương Chấn thì đã rất sùng bái Dương Chấn, Dương Chấn ở trong lòng anh ta là chiến thần bất bại, chỉ có chuyện Dương Chấn giết người khác chứ tuyệt đối không có ai giết Dương Chấn được.
Lúc đầu, không ít cường giả có thực lực mạnh hơn Dương Chấn rất nhiều đều không phải đối thủ của Dương Chấn, cuối cùng đều bị Dương Chấn giết chết, lần nào Dương Chấn cũng khiến bọn họ sỐC.
Mạc Thanh Tu tin lần này Dương Chấn nhất định cũng sẽ khiến bọn họ sốc, anh tuyệt đối sẽ không bị những cường giả của thành Huyền Vũ giải quyết.
“Những tên chó đáng chết của thành Huyền Vũ, bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của anh Dương, vậy nên chỉ có bản lĩnh nói linh tinh, dám trù ẻo anh Dương, tôi nhất định phải lấy đầu của kẻ đó.
Danh xưng Bạch Y Sát Thần của Mạc Thanh Tu không phải hư danh, lúc này trong lòng anh ta đã thầm thề rằng, nhất định phải giết đám người Cao Chính Xương nên toàn thân tỏa ra sát khí.
Mấy người Mã Tuân đi theo Dương Chấn thời gian dài nhất, lúc này ai cũng có vẻ mặt nghiêm trọng, trong mắt tràn ngập sát ý.
Những người này đều là những người bằng lòng vì Dương Chấn mà hy sinh tính mạng của mình, nếu thật sự có người dám làm gì Dương Chấn, bọn họ cho dù có chết cũng sẽ đi báo thù.
Trong đôi mắt của Mã Tuân lập tức tràn ngập tơ máu, vào khoảnh khắc nhận được tin tức, anh ta tức giận tới mức phun ra một ngụm máu, suýt nữa ngất đi, sau đó toàn thân bùng phát sát ý đáng sợ, dọa những người bên cạnh không dám lại gần.
Khoảnh khắc đó, Mã Tuân như trực tiếp hóa thành một ác ma.
Cuối cùng, dưới sự xoa dịu của mọi người, cảm xúc của Mã Tuân mới ổn định trở lại.
Ở trong lòng Mã Tuân, Dương Chấn là anh trai còn thân hơn cả anh trai ruột, anh ta tuyệt đối không cho phép Dương Chấn chịu bất cứ sự tổn thương nào, ngay cả khi có người sỉ nhục Dương Chấn, anh ta cũng không cho phép, anh ta sẽ ngay lập tức vặn gãy cổ của đối phương.
Nếu thật sự có người giết Dương Chấn, không cần nói, Mã Tuân chắc chắn sẽ lập tức đi báo thù.
“Thành Huyền Vũ, tôi nhớ rồi!”
Hai tay Mã Tuân siết chặt lại, trong mắt bắn ra hàn quang, lẩm bẩm một câu.
Mấy ngày tiếp theo, tin tức Dương Chấn bị thành Huyền Vũ giết vẫn lưu truyền ở trung giới cổ võ.
Bên phía đám người Ngô Hùng Bá cũng đích thân dẫn người đi tìm tung tích của Dương Chấn ở khắp nơi, kết quả ngay cả một chút tin tức liên quan tới Dương Chấn cũng không tìm được, bọn họ chỉ có thể nghe ngóng được tin tức Dương Chấn bị giết.
Ngay cả những người của thành Huyền Vũ, lúc đầu không có tư cách tham gia trận chiến đấu đó, căn bản chưa từng thấy cảnh đại chiến khi đó, cũng tường thuật lại cảnh tượng lúc đó như thật, còn ca ngợi thực lực khủng bố của đám người Cao Chính Xương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất