Cuối cùng, Cao Thương vẫn buông Cao Chính Xương ra.
Cao Thương cũng không muốn giết Cao Chính Xương, ông ta chỉ hù dọa Cao Chính Xương mà thôi, thấy đã đạt được mục đích, ông ta đương nhiên không làm khó Cao Chính Xương nữa.
Sau đó, ông ta chỉ uy hiếp Cao Chính Xương: “Có giỏi thì tìm ra tên đó, tự tay giết cậu ta, không có bản lĩnh thì đừng lèm bèm ở trước mặt ta, nếu không lần sau ta trực tiếp vặn gãy cổ của cậu, tuyệt đối sẽ không cho cậu cơ hội xin lỗi nữa!”
Lúc này Cao Chính Xương đâu dám nói không, ông ta liên tục gật đầu nói lần sau tuyệt đối không dám chỉ trích Cao Thương nữa.
Cao Thương lạnh lùng nói: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, tên đó đã chết rồi, trôi qua thời gian dài như thế cũng không tìm thấy xác của cậu ta, chỉ có một khả năng, cậu ta sớm đã bị dã thú ăn mất rồi”
“Nếu lúc đó cậu ta không chết, nhưng cậu ta ở trong nơi như Tử Nhân Cốc, sao có thể chạy thoát được chứ”
“Đương nhiên rồi, nếu thế lực đứng sau cậu ta cứu cậu ta, vậy thế lực đứng sau của cậu ta, trong khoảng thời gian này chắc chắn sẽ tới thành Huyền Vũ trả thù, nhưng mãi mà không có, vậy nên điều đó chứng tỏ căn bản không có khả năng này, cậu không cần ngày nào cũng bần thần như thế.”
Cao Chính Xương liên tục gật đầu, nói: “Phải phải phải... ngài Cao Thương nói đúng, nhất định là vậy...
Tuy ngoài miệng Cao Chính Xương nói vậy nhưng trong lòng ông ta vẫn rất hoảng loạn, ông ta cứ cảm thấy Dương Chấn ở trước mặt ông ta.
Có điều, có sự uy hiếp của Cao Thương, Cao Chính Xương cũng không dám nói ra chuyện này.
Sau khi Cao Thương rời đi, Cao Chính Xương lập tức mềm nhũn ra đất, không thấy tận mắt thi thể của Dương Chấn, những ngày này ông ta vô cùng kiệt quệ, sau khi bị Cao Thương hù dọa một phen, ông ta toát mồ hôi hột.
Sau đó, Cao Chính Xương lại triệu tập cường giả của các tông môn, kêu bọn họ tự phái ra một số cường giả đi tới phủ thành chủ của thành Bạch Hổ gây sự.
Tuy chưa tìm được tung tích của Dương Chấn nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc bọn họ đi tìm đám người Ngô Hùng Bá đòi bảo vật.
Mã Thế Long còn mong ngóng tung tích của cây thảo dược đó của ông ta, hiện nay không tìm được Dương Chấn, ông ta cũng gửi gắm chút hy vọng cuối cùng vào phủ thành chủ của thành Bạch Hổ.
Biết được Cao Chính Xương muốn phải người tới thành Bạch Hổ, Mã Thế Long cũng lập tức phái một số cường giả trong tông môn đi tới đòi thảo dược thuộc về ông ta.
Khi tất cả mọi người đều không tìm được tung tích của Dương Chấn, cho rằng Dương Chấn có khả năng đã chết rồi.
Ở trong một sơn thôn nhỏ trong núi sâu thuộc trung giới cổ võ.
Trong một căn nhà tranh rách nát, một thanh niên sắc mặt trắng bệch như người chết, cả người chẳng chịt vết thương sâu hoắm đang nằm trên một chiếc giường bằng rơm.
Thanh niên này chính là Dương Chấn mà cả trung giới cổ võ đang tìm kiếm.
Lông mi của Dương Chấn hơi nhúc nhích, sau đó anh từ từ mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ của anh nhìn mông lung môi trường xa lạ ở xung quanh.
Dương Chấn nhíu mày, anh rất lo lắng, anh không phải chê chỗ này rách nát, mà anh không rõ đây là chỗ nào, lo lắng là địa bàn của Cao Chính Xương.
Nếu rơi vào trong tay Cao Chính Xương, Dương Chấn đương nhiên có thể tưởng tượng được hậu quả.
Dần dần, thị lực của Dương Chấn càng lúc càng rõ ràng, anh cũng bình tĩnh lại, bởi vì anh phát hiện, căn nhà tranh tồi tàn này được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn lắp, hơn nữa có cảm giác rất ấm áp.
Rõ ràng đây là nhà của người khác, Dương Chấn đã phản ứng lại.
Nếu chỗ này là địa bàn của Cao Chính Xương, đương nhiên không thể có môi trường như này, Cao Chính Xương sớm đã nhốt anh vào trong địa lao tối tăm.
Có điều, tuy bây giờ anh không bị khống chế nhưng cả người Dương Chấn cứng ngắc, hơi lật người, anh đau tới mức trợn mắt, xương cốt toàn thân như vỡ ra, căn bản không thể cử động.
Sau đó, cậu bé kích động gọi to, chạy ra ngoài cửa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất