Dương Chấn lập tức hỏi cô gái xinh đẹp: “Chào cô! Đây là đâu? Là hai người cứu tôi hay là có người nhờ hai người trông tôi?”
Tuy cô gái rất xinh đẹp cũng rất độc mạc, cậu bé cũng có gương mặt non nớt đáng yêu, nhưng Dương Chấn không biết gì về thân phận của cô gái, căn bản không biết đối phương là địch hay bạn.
Dù sao cũng có khả năng là Cao Chính Xương cho một số gia đình nghèo khổ một ít linh thạch, kêu bọn họ trông anh, mọi thứ đều có khả năng.
Cô gái cũng nhìn ra vẻ lo lắng trên mặt Dương Chấn, cô ta khẽ mỉm cười với Dương Chấn, an ủi: “Anh yên tâm đi, chúng tôi không phải người xấu, nơi này là Thần Dược Cốc, chúng tôi là thôn dân của Thần Dược Cốc, là chúng tôi đã cứu anh, anh yên tâm ở đây dưỡng thương đi...
Còn chưa đợi cô gái nói xong, cậu bé bên cạnh đã kích động nói với Dương Chấn: “Là cháu phát hiện ra chủ trước, sau đó cháu gọi chị tới giúp cháu cứu chú
vê."
Cô gái ở bên cạnh vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của cậu bé, cười nói: “Chị biết em là đại anh hùng rồi, em mau đi lấy nước cho chú này đi.
Lúc này Dương Chấn mới tỉnh lại chưa lâu, cơ thể còn rất yếu, môi cũng tái nhợt không có huyết sắc, cô gái lo lắng anh nói chuyện quá nhiều sẽ hôn mê tiếp, lập tức bảo cậu bé đi lấy nước cho anh bổ sung nước.
Trong lòng Dương Chấn thốt lên đúng là cô gái hiểu chuyện.
Cậu bé rất nhanh đã bưng bát nước tới cho Dương Chấn, Dương Chấn một hơi uống hết, lập tức cảm thấy trạng thái tốt hơn rất nhiều.
Sau đó, qua cuộc trò chuyện với cặp chị em này, Dương Chấn cũng biết đầu đuôi sự việc.
Cặp chị em này sống bằng việc hái thuốc bán thuốc, vào mười mấy ngày trước, bọn họ lên núi hái thuốc, cậu bé phát hiện Dương Chấn trong con sông ở hẻm cốc thì lập tức gọi chị của cậu bé đi giúp anh, hai chị em tốn hết sức lực mới vác được Dương Chấn lên bờ.
Vốn thấy Dương Chấn người đầy vết thương, bọn họ đều cho rằng Dương Chấn đã chết rồi, sau đó kiểm tra mới phát hiện anh còn một hơi thở, bọn họ lương thiện không hy vọng có người chết, nhất là người được bị bọn họ cứu.
Bọn họ vốn nhiều đời sống bằng nghề hái thuốc, rất rõ tác dụng của các loại dược liệu ở trong núi sâu.
Vì thế, cô gái lập tức hái một ít dược liệu trị thương cầm máu và nối xương, lúc này mới cướp được Dương Chấn sắp chết từ trong tay thần chết.
Bọn họ nhìn thương thế của Dương Chấn, lo lắng Dương Chấn là người xấu, cũng không dám dễ dàng mang anh trở về, nhưng bọn họ lo lắng mãnh thú trong núi sẽ ăn thịt Dương Chấn.
Dù sao Dương Chấn bị thương nghiêm trọng, chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng, nếu không tịnh tâm chăm sóc, anh rất nhanh sẽ chết, nếu bỏ anh ở trong núi một mình, có thể chưa đợi mãnh thú tìm được Dương Chấn, Dương Chấn đã tắt thở rồi.
Cuối cùng, hai chị em lấy hết dũng khí, tốn rất nhiều sức lực mới mang Dương Chấn trở về.
Qua lời kể của cậu bé, Dương Chấn mới biết cô gái xinh đẹp này ngày đêm dốc lòng chăm sóc anh, trong mấy ngày vừa mới mang anh về, cô gái luôn canh chừng ở bên cạnh Dương Chấn mà không ngủ nghề gì, chỉ lo lắng Dương Chấn sẽ chết.
Hơn nữa ngày nào cô gái cũng giúp Dương Chấn lau mặt lau người, còn bôi thuốc thay thuốc cho vết thương.
Cô gái ở một bên lập tức đỏ mặt, bảo cậu bé nói bớt vài câu.
Mà Dương Chấn cũng rất nhanh cũng đỏ mặt, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ, đây là biểu cảm rất hiếm khi nhìn thấy từ trên mặt Dương Chấn.
Ngay lập tức, Dương Chấn chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, anh cũng biết khi cô gái nghe thấy cậu bé kể tới đây sẽ đỏ mặt, lập tức ngăn cậu bé nói tiếp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất