Trong những năm nay, đây là lần đầu tiên Dương Chấn bị thương nghiêm trọng như vậy. 

Trước kia, bất luận anh bị thương nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần quay về bế quan tu luyện vài ngày, đồng thời dựa vào Tiên Thiên Đạo Thể, thương thế rất nhanh sẽ hồi phục. 

Tuy nhiên lần này Dương Chấn hôn mê suốt nửa tháng, sau khi tỉnh lại ngay cả linh khí cũng không điều động được, trực tiếp mất đi năng lực tu luyện, thương thế cũng không thể hồi phục nhanh được, hơn nữa ngay cả việc cử động cũng không được, anh hoàn toàn trở thành một phế nhân. 

Dương Chấn từng nghĩ anh có thể sẽ bị kẻ địch cường thế giết, nhưng anh căn bản không ngờ lại có một ngày sẽ bị một đàn kiến tu vi thấp hơn anh, đánh anh thành ra dáng vẻ nhếch nhác như này. 

"Anh Chấn, anh mau uống thuốc, đây là thuốc trị thương mà chị em sắc riêng cho anh, y thuật của chị em rất siêu, anh uống thuốc của chị ấy, nhất định có thể nhanh chóng hồi phục. 

Vào lúc này, Lưu Vũ Hàng cẩn thận bê một bát thuốc với mùi thuốc nồng nặc tới trước mặt Dương Chấn. 

Trong lòng Dương Chấn rất cảm động, anh dùng cái tay duy nhất có thể cử động hiện nay, nhận lấy bát thuốc từ trong tay Lưu Vũ Hàng, anh không chút do dự, trực tiếp ngửa đầu uống cạn. 

Hiện nay, Dương Chấn không thể dựa vào năng lực tự thân để trị thương nên chỉ có thể nghe theo số trời, bất luận y thuật của Lưu Ngữ Yên có phải thật sự rất cao minh hay không, chỉ cần là thuốc có thể trị thương, anh đều sử dụng. 

Dù sao, chỉ có như vậy mới có khả năng sớm ngày khôi phục, nếu dựa vào bản thân anh, tới bao giờ có thể khôi phục vẫn là một ẩn số đối với Dương Chấn. 

Dương Chấn cũng không rõ, lần này rốt cuộc tại sao anh không thể vận chuyển được công pháp, anh giống người bình thường không có năng lực tu luyện ở 

giới thế tục vậy. 

Vậy nên, anh có thể khôi phục hay không, trong lòng anh cũng không chắc. 

Đồng thời, vì để sớm ngày khỏe lại, Dương Chấn trực tiếp uống sạch bát thuốc bốc khói nghi ngút. 

Lưu Vũ Hàng nhìn Dương Chấn, trợn mắt há hốc mồm, không khỏi giơ ngón tay cái về phía Dương Chấn: “Anh Chấn, anh quá đỉnh, thuốc đẳng như vậy, anh lại uống hết trong một hơi!” 

Lưu Ngữ Yên thấy dáng vẻ như hổ đói của Dương Chấn, bỗng mỉm cười, nói: “Anh uống từ từ thôi, thuốc đâu có ngon gì đâu, vị rất đắng!” 

Sau đó, Lưu Ngữ Yên lại cười nói: “Anh không sợ đây là thuốc độc sao mà không thèm nghĩ ngợi thì đã uống rồi?” 

Dương Chấn bỗng bật cười, anh lắc đầu đầy kiên định, nói không sợ. 

Sau đó, Dương Chấn vô thức nói: "Cô gái xinh đẹp như cô, nhìn một cái là biết có tấm lòng lương thiện, chắc chắn không phải người xấu, nếu muốn cho tôi uống thuốc độc, lúc đầu cô không thể cứu tôi về!” 

Nghe vậy, Lưu Ngữ Yên bỗng đỏ ửng mặt, tuy có rất nhiều người từng tỏ ý ái mộ Lưu Ngữ Yên, từng khen Lưu Ngữ Yên rất xinh đẹp nhưng rất ít người khen trước mặt. 

eyJpdiI6ImxnaWdWSFZhVGFBYlVmMlBmK3crT1E9PSIsInZhbHVlIjoiYnl2aCtNOWY5K2dPKzZ1UU5FSHFabUZ3U3lDbDdyUjQ2dlJtTkdKYjNjNmFSWlhwYStWNTBpZ09mK3d3a0Z4MG5RSXNOdmRIbHA0R2FoTUJQUjhPejFkeHBmVUxwVW52eDluUHMzTEVyOWxmR2drM2JKTWkyNHpUcWwzellEaUV6WkQycVpXTjZNeHZuUFk5Y2ZnT1M4d0dUdmwxUVNpSHNDQjRPYmZYRmJ0UmNpaDlramM5TGVwVVdkRTFcL0tpUW5BSStQUUxTYmxna1RPOFYwTm5maG1GXC9yd3ZaT0RUNWVFVE9sXC9EUG0ra2pcLzdWQkxHYWE2RjJyZnh6N1d5UWxjU1FtZ0tvODBcL3p4czc1V1RFQWZpbm5KK1FvaU1mdFJTc2pGbXNcL3J4Q3FjY2NiZGx1amVBVzFuYm9qeEZuQ2pHbEIwSGNBc0pKTTFsalwvOVJFemdjOFlDTTdCTysxQUFNR2JhTlVSNGhLXC9oTTM2UlgwY3ZveGhiWTM4R3U2U0E3Z25zOTdGbkNJUDRLTlViaGdpMm1uSWxwdjFtelwvYTFXUEtVZjE2QXM3TjhsaytyUXMxT3EwbVZEQkVoMW0wc014UlBZXC9ITDlsbmRiUUV3SWsrdXY1QURzaXkweEJwVTRJRm03ZHB1Q1Jwb0NidDJGY0JTWE1leDF0S3NvZlIrIiwibWFjIjoiMTNjOTQzNDQxYzYwMWZiY2RmODY4OWExMzIzZmRlMjFmNjg5ODJiZjY5ZTE2NzdjMzE2MjBkN2QwOTI1MDU1NyJ9
eyJpdiI6IkhiRFBPSjFjWWFhekdvREdidE5aWGc9PSIsInZhbHVlIjoiTjAzNUwyRWI4NmFweFhqelNtK050Sk41dnZGXC9KTnRUM29EWHdhVmp4Q083MWVsTHQ0WCtvRVdaR296dXZMZ3VyQ013MVlMRU5tMUNYbHRpNVM0NGtXZmR2M2JBcGVwVFFEQ2Jtc0dFRlJqXC9TaG91ZjYyak5uVFBYWDVZSXJIZGg2QVQxbythZjE0NVIwSVVPV2poV3BKXC84UmZ2eUVKWUFHbFl5a2pIRGdnSUwrRTVWSXUrMXZXMTNtN3hlSmZ1Vzl1OXVcL0FhbzhLbHBYakh2YlZ4MU1seDJWb1VOeWUxUDNERkZ4TjRmeks4NDB4RlZBWUhyUnRXN1NZYnRWTWVwNUo1YTBYaUgrMEZLdnFYQ1pzdXJDNGRmMVZoYWl5NzRZZlNyK28xQ1RTY1FMVmM0MnI4VTFCVExoZ2N2UUtvOUQwRCt6NDFjNkFWTXF6cUJjY3FMbWlrUTBIYkhkMkJxN2d6dGdJVXBoanNnbUF3SmppN21oTWtOb0hQejQxcTFjZ2M1bjdiZHM0S3BHXC94NDA1NkVvM3Z2TTFxRDAzR2x4NmtSXC9hTnpHTGg5UWQzc0J3Q08rdHlUb2FxZHFnMEtmeGttaXJLb1pJMFRFcnRHaDFtM21RcUdockVaT00rWFRNSEhqeVBlMDlLdlJrQUZOd1ljUHVNWGpLRmlBQTRUMlc5ZE82Z2h1MTZaNHoybFp2XC9lbUdjTnU0M0N6N0E2MUtld1NPZ3JlTm1RcjZzdVpXUlQyYUlqYmRNejkzYkJoUGFRY2t1TGxrMzBJejg2dW1ScFwvMXFDdnNLZDJiOUljTjJoQVFKbjhPUnhpOXBKTUx6cmZkREp6eElhZlZmRHA5b2tJdWVzZHQ1MGJLa1U1VWhMbDhGK0dwVGlQOHJEZ3NtTldnWUNtZ1pWYWdPeW9STWh4YnJjR2ZRNjR2a0dtc3d3a05FTlluYlBDVXNlaFpQaTJvTVU4aE1md2RmZ3RPc2ZWZ2l4ZFk9IiwibWFjIjoiY2E0NmZkMTYzNmNkMzdmMjUzNmNlZDQ1MGQyZTg0YjI0NWYxYjhiN2IxZDY2YTk4NTc3ODA1YWMwMmQxNmM0OCJ9

Đối với thuốc mà Lưu Ngữ Yên sắc, lời mà Dương Chấn nói lúc này đều là sự thật, không phải vì để khen, anh cũng cảm thấy được lời mà Lưu Vũ Hàng nói trước đó chắc là thật, Lưu Ngữ Yên này chắc chắn có chút bản lĩnh ở phương diện y thuật.

Ads
';
Advertisement
x