Những lời của Lưu Ngữ Yên khiến Dương Chấn càng nghe càng kinh ngạc.
Chuyện giữ mãi nhan sắc, Dương Chấn cũng từng nghe đến. Hơn nữa, anh biết rằng nếu sử dụng một số dược liệu kết hợp với bí thuật đặc thù, quả thực có thể duy trì dung mạo trẻ trung trong một khoảng thời gian nhất định.
Dương Chấn không ngờ rằng, giữa chốn núi sâu này lại có nhiều cao nhân đến vậy. Nếu những người trong Dược Cốc thực sự nắm giữ phương thuốc giữ mãi nhan sắc, thì y thuật của họ nhất định đã đạt đến trình độ phi phàm.
Trong khoảnh khắc, Dương Chấn cảm thấy Dược Cốc này không hề đơn giản, tựa như là nơi tàng long ngọa hổ, ẩn giấu những bậc kỳ tài.
Còn về những "nhân vật lớn" trong trung giới cổ võ mà Lưu Ngữ Yên nhắc tới, trong đầu Dương Chấn lập tức hiện lên vài bóng dáng quen thuộc mà anh có thể nghĩ tới, đám người Ngô Hùng Bá, Cao Chính Xương, cùng các thành chủ, tông chủ và trưởng lão của những thế lực lớn.
Thông thường, những kẻ mong muốn giữ mãi nhan sắc, phần lớn đều là những kẻ có tu vi cao thâm.
Dương Chấn cau mày, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, anh không chắc ai mới thực sự là kẻ đã giết hại người thân của Lưu Ngữ Yên, nhưng lại lo lắng đó có thể là Ngô Hùng Bá hoặc Hà Thanh Long.
Dù gì thì hai người đó cũng từng là nhân vật quyền thế trong trung giới cổ võ. Nhưng giờ đây, giữa anh và bọn họ lại là mối quan hệ vào sinh ra tử, cùng nhau vượt qua không ít gian nguy.
Nhưng mà Lưu Ngữ Yên bây giờ lại chính là ân nhân cứu mạng của anh.
Nếu kẻ thù thực sự là hai người kia, Dương Chấn cũng không biết phải đối mặt với Lưu Ngữ Yên thế nào.
Dương Chấn thầm nghĩ, nếu kẻ đứng sau là đám khốn kiếp như Cao Chính Xương, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều. Dù sao, bọn chúng cũng chính là kẻ thù của anh,
sớm muộn gì anh cũng phải tự tay giết sạch.
Thấy Dương Chấn chìm vào suy tư, Lưu Ngữ Yên nghi hoặc hỏi: "Anh sao thế?"
Dương Chấn lắc đầu, nói: "Không có gì! Tôi chỉ đang nghĩ, liệu bọn chúng có phải chính là kẻ thù của tôi hay không!"
Nói rồi, anh lại tiếp tục hỏi: "Thế còn mẹ cô đâu?"
Lưu Ngữ Yên từng nói mẹ cô may mắn thoát nạn năm đó, nhưng từ khi Dương Chấn đến đây, anh vẫn chưa từng thấy bà ấy xuất hiện.
Hơn nữa, nhìn căn nhà tranh cũ kỹ này, dường như ngoài hai chị em họ, không còn ai khác sinh sống ở đây nữa.
Trong căn nhà nhỏ, Dương Chấn vẫn đang ngủ trên giường của Lưu Vũ Hàng. Ở giữa phòng có một tấm rèm vải nhỏ ngăn cách, rõ ràng phía bên kia chính là giường của Lưu Ngữ Yên.
Lưu Ngữ Yên khẽ thở dài, trên mặt lộ vẻ chua xót, rồi giải thích rằng mẹ cô ấy đã qua đời vì bạo bệnh khi Lưu Vũ Hàng mới ba tuổi, từ đó chỉ còn hai chị em nương tựa lẫn nhau.
Nghe xong về thân thế của Lưu Ngữ Yên, Dương Chấn không khỏi cảm thấy xót xa. Một mình Lưu Ngữ Yên sống ở một nơi thế này, vất vả nuôi nấng em trai khôn lớn, chắc chắn chẳng dễ dàng gì.
Lúc này, Dương Chấn mới nhận ra mình hơi đường đột. Vì muốn bày tỏ lòng cảm kích với hai chị em họ, anh đã vô thức hỏi quá nhiều chuyện. Nghĩ vậy, anh vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi lại vô tình chạm vào vết thương lòng của cô rồi!"
Lưu Ngữ Yên khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, tôi quen rồi. Chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận thực tại thôi!"
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Dương Chấn đã hoàn toàn xem hai chị em họ như người thân của mình. Anh lại càng thêm quyết tâm phải bảo vệ họ thật tốt.
Sau đó, Dương Chấn tiếp tục hỏi Lưu Ngữ Yên về một số chuyện liên quan đến Thần Dược Cốc.
Chẳng mấy chốc, thông qua lời kể của Lưu Ngữ Yên, Dương Chấn đã có được những hiểu biết sơ lược về Thần Dược Cốc.
Cả Thần Dược Cốc chưa từng có ai rời đi. Theo lời các bậc trưởng bối, người trong cốc không thể bước ra ngoài, một khi đặt chân vào trung giới cổ võ, ắt sẽ bỏ mạng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất