Sau khi nghe lời Dương Chấn nói, Lưu Ngữ Yên lập tức hiểu ra, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lưu Ngữ Yên nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau, nhưng cô không ngờ nguyên nhân lại như thế.
Nhưng ngay sau đó, Lưu Ngữ Yên không còn cười nổi nữa, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đỏ bừng lên, bởi vì cô đột nhiên nhận ra hiện tại Dương Chấn không thể rời khỏi giường, mà Lưu Vũ Hàng cũng không có ở đây cho nên cũng không thể giúp gì được.
Nếu bảo cô giúp đỡ, cô sẽ rất xấu hổ và không muốn giúp.
"Cái này. . . tôi, vậy thì. . . tôi phải làm sao? Tôi. . . tôi...
Nhìn biểu cảm đau khổ của Dương Chấn, Lưu Ngữ Yên cũng muốn giúp anh, nhưng lại không biết làm sao, lập tức cảm thấy bối rối, lắp bắp hồi lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết tốt.
Chưa đợi Dương Chấn kịp nói gì, Lưu Ngữ Yên vội vàng hỏi: "Tiểu Hàng chắc sắp về rồi, anh. .. anh có thể chịu thêm một chút nữa không?"
Dương Chấn lập tức cảm thấy không biết làm sao, anh đã cố gắng đến mức toàn thân đau nhức, gần như không thể nói được, chỉ có thể lắc đầu.
Lưu Ngữ Yên vô cùng sốt ruột, cuối cùng nghĩ ra một cách, nói với Dương Chấn: "Anh cứ nằm trên giường đi, đợi Tiểu Hàng trở về, tôi sẽ nghĩ cách đổi ga trải giường cho anh!"
Nghe vậy, Dương Chấn hơi sững sờ, nhưng anh lập tức kiên quyết lắc đầu, khi có một người phụ nữ ở đây, anh không thể làm được những việc như trực tiếp đi tiểu trên giường, trừ khi anh không nhịn nổi nữa.
Lúc này, ánh mắt Dương Chấn đột nhiên nhìn về phía cửa, nơi đó có một chiếc bình, anh lập tức kích động, như thể nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng.
Dương Chấn lập tức đưa tay chỉ chiếc bình ở cửa, đó rõ ràng là cái bộ của Lưu Vũ Hàng: "Nhanh. . . nhanh mang cái bộ đó lại đây!"
Lưu Ngữ Yên vô thức nhìn sang, lập tức hiểu ra: "Sao lại quên mất chuyện này chứ!"
Lưu Ngữ Yên vừa lúng túng lẩm bẩm, vừa chạy nhanh về phía cửa, giúp Dương Chấn mang cái bô đến: "Anh. . . anh tự làm được không?"
Vẻ mặt Dương Chấn đượm buồn, nghĩ thầm nếu mình không làm được thì sao? Cũng không thể nhờ người khác giúp được, vì vậy không ngần ngại gật đầu: "Được, cô ra ngoài đợi đi!"
Gương mặt xinh đẹp của Lưu Ngữ Yên đỏ bừng, vội vã bước ra khỏi căn nhà tranh.
Lập tức, Dương Chấn cảm thấy vô cùng thoải mái, anh chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm như vậy.
Rất nhanh, điều này làm Dương Chấn cũng cảm thấy cực kỳ bực bội, anh không ngờ một ngày nào đó mình lại rơi vào tình trạng này.
Mà người gây ra tất cả những chuyện này đều là đám người ở thành Huyền Vũ. Dương Chấn không khỏi siết chặt nắm đấm.
Nếu không phải lúc này không thể cử động, Dương Chấn đã muốn giết chết Cao Chính Xương và đám khốn nạn kia rồi.
Không lâu sau, Lưu Vũ Hàng cũng mang theo hai con cá lớn trở về, Lưu Ngữ Yên lập tức mang đi nấu canh cho Dương Chấn.
Trong những ngày tiếp theo, Dương Chấn cũng đã quen với việc sử dụng bộ.
Trong khi đó, nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của cặp chị em Lưu Ngữ Yên, tinh thần của Dương Chấn cũng cải thiện rất nhiều, mỗi ngày đều ăn ngon ngủ ngon, đã lâu rồi anh không cảm nhận được cuộc sống thoải mái như vậy.
Tuy nhiên, Dương Chấn cũng không quên việc tu luyện mỗi ngày.
thương quá nặng, dù sao xương cốt toàn thân cũng đều gãy nát, suýt chút nữa đã chết rồi. . ."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất