Lúc này, người đi vào trong sân của nhà Lưu Ngữ Yên chính là một thanh niên cao to, mũm mĩm giống như một con bê.
Trên mặt thanh niên cao to còn có nét hiền hậu, nhìn ra được đây là một người thật thà.
Tương tự, quần áo mặc trên người anh ta cũng đầy vết chắp vá, rõ ràng cuộc sống nghèo túng giống như nhà Lưu Ngữ Yên.
Thanh niên cao to nhìn Lưu Ngữ Yên, sâu trong ánh mắt tràn ngập sự ái mộ đối với Lưu Ngữ Yên, đối với Lưu Vũ Hàng cũng có vẻ mặt thân thiết.
Lưu Ngữ Yên nhìn thanh niên cao to, trong mắt có chút bất lực, nhưng vẫn nở nụ cười lịch sự với anh ta.
Lưu Vũ Hàng chào thanh niên cao to: “Anh Nhị Trụ, sao anh lại tới đây?”
Thanh niên cao to tên Nhị Trụ cười hi hi giơ hai con gà có màu lông sặc sỡ ở trong tay, nói: “Anh sáng sớm đã vào núi bắt được hai con gà, thấy hai chị em gầy như vậy, hai chị em hầm lên ăn bồi bổ”
Lưu Vũ Hàng vừa nghĩ tới thương thế của Dương Chấn mới hồi phục, gà trong núi này là vật đại bổ đối với Dương Chấn, vì vậy cậu bé lập tức đi tới chuẩn bị nhận lấy gà từ tay Nhị Trụ.
Khi Nhị Trụ vô thức muốn đưa gà cho Lưu Vũ Hàng, Lưu Ngữ Yên lập tức lên tiếng ngăn lại: “Tiểu Hàng, không được lấy đồ của người khác”
Sau đó, đôi mắt đẹp của Lưu Ngữ Yên nhìn sang Nhị Trụ, nói: “Nhị Trụ, cảm ơn gà mà anh tặng cho, những năm nay, anh đã tặng cho chị em chúng tôi quá nhiều đồ ăn, tôi cũng không biết phải báo đáp anh như thế nào!”
“Hiện nay, Tiểu Hàng cũng lớn rồi, thằng bé cũng thường xuyên vào núi bắt ít gà và cá, sau này anh đừng tặng đồ cho chúng tôi nữa, tôi xin nhận ý tốt của anh!”
“Sau này, lúc tôi đi hái dược liệu cũng sẽ đi bắt thêm ít gà và cá cho anh, coi như báo đáp anh những gì anh đã giúp chúng tôi trong những năm qua!”
Nhị Trụ nghe vậy thì vội vàng nói: “Ngữ Yên, cô nói như vậy thì xa lạ quá rồi, sau này cô đừng nói những lời như này nữa, tôi tặng chút đồ ăn cho hai người là điều nên làm, hơn nữa tôi làm vậy, cũng không phải là vì để hai người đền đáp tôi...
Lưu Ngữ Yên bỗng nhíu mày, nói: “Nhị Trụ, chúng ta là bạn tốt, nhưng không phải là người một nhà!”
Nhiều năm qua, Nhị Trụ có ý gì với Lưu Ngữ Yên, Lưu Ngữ Yên đương nhiên rất rõ, nhưng Nhị Trụ rõ ràng không phải là người mà cô thích, cô cũng chưa từng có ý nghĩ nam nữ đó với Nhị Trụ.
Nhưng Nhị Trụ, nhiều năm qua, luôn kiên trì không từ bỏ, không nghe lời của ba mẹ anh ta, thường xuyên lén lút tới tặng đồ ăn cho hai chị em Lưu Ngữ Yên.
Lưu Ngữ Yên đương nhiên rất cảm kích, nhưng điều này cũng chỉ là sự cảm kích, không có nghĩa cô phải lấy thân báo đáp.
Thấy vẻ mặt của Nhị Trụ thay đổi, trở nên gượng gạo, trong lòng Lưu Ngữ Yên cũng không dễ chịu, nhưng cô không thể chấp nhận Nhị Trụ, vì để cắt đứt ý nghĩ của Nhị Trụ đối với cô, Lưu Ngữ Yên chỉ có thể tỏ ra lạnh lùng vô tình, trực tiếp kéo giãn quan hệ với Nhị Trụ.
“Cô gái người ta cũng xinh đẹp, hơn nữa ba mẹ hai bên cũng đều tán thành chuyện này, anh không thể trì hoãn nữa, đừng bỏ lỡ cô gái tốt như vậy!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất