Lúc này Lưu Ngữ Yên vẫn rất lo lắng Dương Chấn sẽ ra tay với Nhị Trụ, ngay từ đầu Lưu Ngữ Yên đã biết thân thủ của Dương Chấn sẽ rất lợi hại.
Cho dù Nhị Trụ là người có lực lượng mạnh nhất trong Thần Dược Cốc, nhưng cỗ kình lực Dương Chấn vô tình phóng thích kia, người bình thường không thể so bì.
Vậy nên, vào lúc Nhị Trụ cầm con dao phay, chém về phía đầu của Dương Chấn, Lưu Ngữ Yên mới lo lắng Nhị Trụ sẽ giết Dương Chấn.
Những lúc khác, Lưu Ngữ Yên đều là lo lắng Dương Chấn sẽ giết Nhị Trụ.
Quả nhiên, sự khủng bố của Dương Chấn đã vượt ngoài tưởng tượng của Lưu Ngữ Yên, tuy Lưu Ngữ Yên đoán được Dương Chấn rất lợi hại, nhưng cô thế nào cũng không ngờ Dương Chấn lại có thể khiến Nhị Trụ lập tức bay ra mười mấy mét.
Vậy nên, lúc này khi nhìn thấy Dương Chấn cầm con dao phay uy hiếp Nhị Trụ, Lưu Ngữ Yên rất lo lắng.
Dương Chấn đương nhiên cũng không định giết Nhị Trụ, anh thấy Lưu Ngữ Yên lo lắng như vậy, lập tức nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không động vào cậu ta!”
Lúc này Lưu Ngữ Yên mới dần yên tâm, cô vẫn khá tin tưởng lời nói của Dương Chấn, vì vậy lập tức buông cổ tay của Dương Chấn ra.
Trên thực tế, Lưu Ngữ Yên cũng biết nếu Dương Chấn thật sự muốn giết Nhị Trụ, cho dù cô tóm cổ tay của Dương Chấn cũng không thể ngăn được Dương Chấn.
Lúc này, Dương Chấn cũng trực tiếp vung con dao phay sang bên cạnh.
“Xoạt xoạt xoạt...
Con dao phay lập tức phát ra những âm thanh xé gió xoạt xoạt, nhìn trông giống như một chiếc phong hỏa luân, chưa đợi mấy người nhìn rõ đã rơi ở vị trí đặt
trước đó ở cổng sân.
Ba người nhìn một màn này mà đơ người.
Lúc này Lưu Vũ Hàng nhìn một màn trước mắt, con ngươi sắp rớt ra ngoài, cậu bé rất sùng bái Dương Chấn, trong lòng cũng thầm thề rằng, nhất định phải bảo Dương Chấn truyền thụ cho cậu bé một ít võ nghệ.
Dương Chấn cảnh cáo Nhị Trụ lần nữa: “Nếu cậu còn càn quấy nữa thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”
Lúc này Nhị Trụ cũng sững người, tuy anh ta không sợ Dương Chấn nhưng vẫn bị cỗ khí thế đáng sợ trên người Dương Chấn chấn nhiếp, anh ta cũng trong nháy mắt hiểu được sự chênh lệch võ lực giữa anh ta và Dương Chấn lớn cỡ nào.
Nhị Trụ rất rõ, Dương Chấn muốn giết anh ta là một chuyện rất dễ.
Nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh vừa rồi Dương Chấn đi ra từ trong phòng của Lưu Ngữ Yên, trái tim của Nhị Trụ vỡ vụn, anh ta siết chặt hai tay, rất muốn giải quyết Dương Chấn nhưng thực lực không cho phép.
Thậm chí Nhị Trụ ngay cả góc áo của Dương Chấn còn chưa chạm vào được đã bị Dương Chấn đá một cước khiến lồng ngực đau nhói, xương sườn dường như đã gãy, khiến anh ta căn bản không thể tiếp tục động thủ với Dương Chấn nữa.
Lưu Ngữ Yên đương nhiên biết rõ Nhị Trụ làm như vậy, tất cả đều là vì cô, vì vậy cô lập tức giải thích.
“Nhị Trụ, anh bình tĩnh một chút, anh Chấn là bạn tốt của tôi, anh ấy đối xử với tôi và Tiểu Hàng rất tốt, anh ấy thật sự không phải người xấu, anh yên tâm đi, anh Chấn tuyệt đối sẽ không bắt nạt tôi và Tiểu Hàng!”
Nhị Trụ nghe vậy cũng đã hiểu, Lưu Ngữ Yên căn bản không phải bị Dương Chấn khống chế.
Đầu óc của Nhị Trụ rất đơn giản, nếu đã không phải bị khống chế, vậy rõ ràng chứng tỏ quan hệ giữa Lưu Ngữ Yên và Dương Chấn không tầm thường.
Nhị Trụ nghiến răng nghiến lợi, ôm lồng ngực đau đớn vô cùng, ánh mắt nhìn sang Lưu Ngữ Yên: “Được! Tôi hiểu rồi, cô là thích tên ăn bám này đúng không? Chỉ cần... chỉ cần anh ta thật lòng đối xử tốt với cô, không phải lừa gạt cô, vậy tôi... tác thành cho hai người.
Khi Nhị Trụ nói ra từng từ, tim đau như cắt, đối mặt với cô gái mà mình yêu, lúc này anh ta lại phải tác thành cho cô gái mình yêu với người đàn ông khác.
Lưu Ngữ Yên nghe thấy lời của Nhị Trụ thì rất xấu hổ, ánh mắt cũng không dám nhìn Dương Chấn ở bên cạnh, lập tức nói với Nhị Trụ: “Nhị Trụ, anh đừng nói linh tinh, anh đã hiểu lầm tôi và anh Chấn rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất