Nhị Trụ nghe thấy lời của Lưu Vũ Hàng thì rất đau lòng, lời của Lưu Ngữ Yên vốn đã khiến anh ta rất khó chịu.
Nhưng lời của Lưu Vũ Hàng thật sự giống như một con dao sắc bén, đâm mạnh vào tim của Nhị Trụ.
Những năm qua Nhị Trụ đối xử với Lưu Vũ Hàng như em trai ruột, khi có ai bắt nạt Lưu Vũ Hàng, lần nào cũng là anh ta ra mặt cho Lưu Vũ Hàng.
Nhưng Nhị Trụ thế nào cũng không ngờ, lúc này Lưu Vũ Hàng lại nói ra lời như này, tim anh ta đau tới mức sắp nghẹt thở.
Cuối cùng, vì không để Lưu Ngữ Yên đau lòng nữa, Nhị Trụ chỉ đành đồng ý: “Ngữ Yên! Tôi đồng ý giúp em giữ bí mật, tuyệt đối không... không nói chuyện này ra ngoài!”
Nhị Trụ siết chặt hai tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Dương Chấn, trong lòng tràn ngập ý hận.
Lưu Ngữ Yên cúi người đầy chân thành trước Nhị Trụ, nói: “Nhị Trụ, cảm ơn anh!”
Sau khi Nhị Trụ bị ép tới bất lực mà đồng ý, anh ta cũng định tiếp tục ở lại nữa, ở lại đây thêm một phút, anh ta sẽ đau lòng thêm một chút.
Trước khi rời đi, Nhị Trụ lại uy hiếp Dương Chấn: "Anh tốt nhất đừng làm bậy, nếu để tôi biết anh bắt nạt Ngữ Yên, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo với anh, tôi nhất định sẽ dẫn các hương thân của cả Thần Dược Cốc tới xé xác anh ra!”
“Nếu Ngữ Yên để anh tạm thời ở lại đây, vậy tôi cũng không đuổi anh đi nữa, nhưng mỗi sáng tôi đều sẽ tới giám sát anh!”
Sau khi cảnh cáo Dương Chấn xong, không đợi Lưu Ngữ Yên lên tiếng, Nhị Trụ xoay người biến mất trong màn đêm.
Trong lòng Dương Chấn rất bất lực, nếu tên này đã rời đi, sát ý trong lòng anh cũng dần tiêu tan.
Lưu Ngữ Yên lập tức nói với Dương Chấn: “Anh Chấn, anh tạm thời tiếp tục ở lại đây đi, nếu Nhị Trụ đã đồng ý giúp chúng ta giữ bí mật, vậy anh ta nhất định sẽ
không bán đứng chúng ta, anh cứ yên tâm, không cần vội rời đi”
Nhưng xảy ra loại chuyện này, Dương Chấn cũng không dám tiếp tục ở lại, anh rất lo lắng sẽ xảy ra tình huống đặc biệt, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện thì gay
to.
Tên Nhị Trụ này còn tốt, dù sao anh ta khá nghe lời của Lưu Ngữ Yên, nhưng những người khác chưa chắc chịu nghe lời của Lưu Ngữ Yên.
Dương Chấn lập tức lắc đầu, nói: “Sáng sớm ngày mai tôi vẫn nên rời đi, tôi đã làm phiền hai người quá nhiều, tôi không thể liên lụy tới cô!”
Nghe vậy, chưa đợi Lưu Ngữ Yên lên tiếng, Lưu Vũ Hàng lập tức căng thẳng, nói: “Anh Chấn, anh tuyệt đối đừng đi, em còn muốn bái anh làm sư phụ, xin anh truyền thụ cho em một chút võ thuật...
Dương Chấn lập tức cắt ngang lời của Lưu Vũ Hàng: “Trẻ con học võ thuật gì chứ, cố gắng giúp chị em hái thuốc, đợi anh làm xong việc trong tay, tới lúc đó đưa em rời khỏi Thần Dược Cốc, trước tiên dẫn em tới...
Dương Chấn hơi trầm tư, nói: “Trước tiên dẫn em tới thế giới mới, em có thể đi học ở đó...
“Đi học ư? Đi học là làm gì? Là học võ thuật sao?”
Lưu Vũ Hàng lập tức có vẻ mặt nghi ngờ, hỏi Dương Chấn đi học là gì.
Điều Dương Chấn không biết là hiện nay trong đầu Lưu Vũ Hàng chỉ có võ thuật, một lòng muốn đi theo Dương Chấn học vài chiêu.
Lưu Ngữ Yên ở bên cạnh cũng có vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng cô không biết ý nghĩa của từ đi học.
Dương Chấn lập tức phản ứng lại, người của Thần Dược Cốc chưa từng đi ra khỏi Thần Dược Cốc, tuổi thơ của những đứa trẻ cũng không có sung sướng thoải mái, chỉ cần có thể đeo giỏ mây nhỏ thì cần phải đi theo phụ huynh bắt đầu vào núi hái thuốc.
Nghĩ tới cuộc sống trong thế ngoại đào nguyên này của những người này, Dương Chấn cảm thấy buồn cho bọn họ, đã là thời đại nào rồi, bọn họ vậy mà không biết đi học có nghĩa là gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất