Trong miếu sơn thần, chỉ có một cửa sổ nhỏ, bên trong vốn vô cùng tối tăm, dưới sự phản chiếu của ánh nến yếu ớt đó, lập tức có thêm vài phần khí tức u ám.
Trước đó Dương Chấn suy đoán nhất định không có ai tới miếu sơn thần này, hơn nữa khi cửa miếu được đẩy ra, bên trên còn phủ đầy mạng nhện, mặt đất dưới chân cũng phủ đầy bụi.
Mà sau khi Dương Chấn đi vào thì trên mặt đất lưu lại một chuỗi dấu chân.
Những hiện tượng kỳ lạ này đủ để chứng tỏ suy đoán của Dương Chấn, nơi này rất lâu không có ai tới, nhưng nếu đã không có người tới, vậy tại sao nén hương và hai cây nến đó lại trong trạng thái đang cháy.
Một màn trước mắt khiến Dương Chấn có chút không dám tin vào mắt mình, anh đã gặp nhiều chuyện quỷ dị rồi, nhưng chuyện quỷ dị như này, anh rất ít khi gặp.
Nếu nói có người đùa dai, rõ ràng thì không nói thông được.
Người trong Thần Dược Cốc đều sống bằng việc hái thuốc, nhưng xung quanh vách đá đối diện có nhiều thảo dược quý như thế cũng không ai hái, đủ để chứng minh người của Thần Dược Cốc chưa từng tới đây.
Hơn nữa, muốn tới miếu sơn thần một lần cũng không dễ, đương nhiên không ai rảnh rỗi chơi trò đùa quái cá cả.
Dương Chấn còn là lần đầu gặp phải loại chuyện lạ này, anh không phát hiện, lúc này trên trán mình đã toát đầy mồ hôi, sắc mặt cũng có hơi tái nhợt. “Thật là kỳ lạ, rốt cuộc là ai thắp hương và thắp nến? Trên bệ cúng và trên mặt đất rõ ràng phủ đầy bụi, căn bản không thể có người tới thắp? Lẽ nào, trên đời này có hương và nến mãi mãi không tắt? Nhưng như vậy hình như cũng nói không thông, hương và nến này rõ ràng đã cháy được một nửa, hơn nữa còn tiêu hao bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường...
Dương Chấn đứng ở cửa, lẩm bẩm nói với mình, tất cả mọi thứ ở đây đều khiến anh cảm thấy rất bất ngờ.
Hơn nữa trong miếu sơn thần trống không còn đặt một bộ bàn ghế gỗ cũ nát, ở trong góc còn có một chiếc giường cũ kỹ được bằng đá, bên trên để một ít rơm
linh tinh.
Nơi này nhìn trông giống như có người từng ở.
Tuy trong miếu sơn thần trống không không có gì hết, nhưng Dương Chấn cứ cảm giác sau lưng có rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình.
Nhưng Dương Chấn vẫn rất to gan, anh cẩn thận đi một lượt tất cả các ngóc ngách trong miếu sơn thuần, kiểm tra bên trong xem có cơ quan ẩn gì không.
Kiểm tra một phen xong, ngoại trừ nén hương và cây nến đó thì các thứ khác đều bình thường.
Sau khi thời gian dần trôi, Dương Chấn cũng quen với bầu không khí quỷ dị ở đây.
“Linh khí ở đây khá dồi dào, khá phù hợp để tu luyện, chỉ là đáng tiếc vẫn không thể điều động linh khí...
Dương Chấn thở dài bất lực, sau đó rời khỏi miếu sơn thần.
Trên đường quay về nhà Lưu Ngữ Yên, Dương Chấn đã gặp rất nhiều hung thú, may mà đều bị anh tránh được, con nào không thể tránh được thì cũng bị anh giải quyết hết.
Tuy tu vi của anh vẫn chưa khôi phục nhưng Dương Chấn sở hữu kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tùy tiện một cục đá hoặc một cành cây cũng đủ để anh đối phó những dã thú hung mãnh đó rồi.
Cuối cùng, khi sắc trời gần sáng, Dương Chấn cuối cùng cũng về đến nhà Lưu Ngữ Yên, lúc này anh đã kiệt quệ sức lực.
Trong quãng đường quay trở về, trong lòng Dương Chấn cũng đã đưa ra một quyết định, đó là sau khi rời khỏi nhà Lưu Ngữ Yên, tạm thời anh sẽ ở trong miếu sơn thần đó.
Trước đó trước khi Dương Chấn vào sâu bên trong rừng, anh đã kiểm tra một lượt các nơi mà thôn dân của Thần Dược Cốc sẽ ở, xung quanh căn bản không có chỗ anh có thể dung thân, ẩn nấp ở quanh đó cũng sẽ bị phát hiện.
Khi Dương Chấn vừa tới cửa nhà Lưu Ngữ Yên, đột nhiên phát hiện một bóng người vừa đi ra từ trong nhà Lưu Ngữ Yên, trực tiếp đụng độ với người đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất