Người đến là mấy người lớn tuổi có uy vọng nhất trong Thần Dược Cốc, sau khi bọn họ biết tin ở đây đã đi cùng với ba của Trương Tiểu Cường – cốc chủ của Thần Dược Cốc tới đây.
Còn có những dược nông khác của Thần Dược Cốc, lũ lượt tới đây.
Thì ra trước khi Trương Tiểu Cường tới đã phái hai tay sai đi gọi những người khác.
Trương Tiểu Cường cũng lo lắng mấy vị trưởng bối của Thần Dược Cốc sẽ bởi vì không biết chân tướng sự việc mà dạy dỗ anh ta, vậy nên anh ta trước tiên khống chế tất cả mọi người, sau khi chắc chắn Lưu Ngữ Yên thật sự giấu đàn ông lạ ở trong nhà thì mới đi gọi những người khác.
Chỉ có như vậy, ở trước mặt bằng chứng, mấy vị trưởng bối đó mới không có cớ dạy dỗ anh ta.
Thường ngày Trương Tiểu Cường hống hách ngang ngược, nhưng anh ta cũng chỉ dám chửi vài câu sau lưng, căn bản không dám trực tiếp đối đầu với mấy vị trưởng bối đó.
Lúc này nhìn thấy mấy vị trưởng bối đang nhìn mình bằng vẻ u ám, tim của Trương Tiểu Cường cũng vô thức đập nhanh, nhưng nghĩ tới việc mình đã có đầy đủ bằng chứng, anh ta rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Vì vậy, Trương Tiểu Cường cười đon đả đi tới nghênh đón mọi người.
“Đại lão gia! Nhị lão gia! Tam lão gia! Ba vị đều tới rồi, ba vị tới rất đúng lúc!”
Trương Tiểu Cường gọi từng người, mọi người trong Thần Dược Cốc đều gọi mấy vị trưởng bối có uy vọng nhất là lão gia, vốn có mấy vị nhưng sau khi tuổi tác của bọn họ lớn dần, hiện nay chỉ còn ba vị còn sống.
Ba vị trưởng bối nhìn thấy Lưu Ngữ Yên, Lưu Vũ Hàng và Nhị Trụ đều bị thương nặng, còn bị khống chế, lúc này sắc mặt cực kỳ u ám.
Đại lão gia nện mạnh chiếc gậy trong tay xuống đất, tức giận nói với Trương Tiểu Cường: “Đồ khốn, cậu đang làm cái gì? Mau thả người ra!”
Thật ra, ba vị trưởng bối trên đường tới đây cũng đã từ trong miệng của những dược nông khác, nghe được đại khái câu chuyện.
Nhưng ba vị trưởng bối tin tưởng Lưu Ngữ Yên hơn, bọn họ cho rằng nhất định là do Trương Tiểu Cường có tâm thuật bất chính này cố tình kiếm cớ, muốn bắt nạt Lưu Ngữ Yên.
Dù sao, ở trong Thần Dược Cốc này, mọi người đều biết chuyện Trương Tiểu Cường muốn có được Lưu Ngữ Yên.
Mấy vị trưởng bối, một mặt do hiểu rõ đức hạnh của Trương Tiểu Cường, mặt khác do hai chị em Lưu Ngữ Yên và Lưu Vũ Hàng không ba không mẹ không chỗ nương tựa, vốn đã rất đáng thương nên khá thiên vị bọn họ.
Bất luận chân tướng sự việc là như nào, ba vị trưởng bối vẫn lập tức lên tiếng, kêu Trương Tiểu Cường cởi trói cho ba người.
Thấy Trương Tiểu Cường không đi, đại lão gia lập tức hạ lệnh, kêu dược nông ở đằng sau đi cởi trói giúp đám người Lưu Ngữ Yên.
Tuy nhiên, khi mấy dược nông đang chuẩn bị bước lên, Trương Tiểu Cường lập tức đưa tay ra, cản bọn họ lại.
Đại lão gia lập tức nhíu mày, ông ta không ngờ hiện nay Trương Tiểu Cường đã ngông cuồng tới mức, ngay cả mệnh lệnh của ông ta cũng không nghe, ông ta tức giận nói: “Cậu muốn làm gì? Tạo phản à?”
Vào lúc này, chưa đợi Trương Tiểu Cường lên tiếng, một dược nông vạm vỡ, cầm một cái liềm muốn chém về phía Trương Tiểu Cường.
Từ ngoại hình của người đàn ông thì có thể nhìn ra, ông ta chính là ba của Nhị Trụ, ngoại hình của Nhị Trụ thật sự là phiên bản thu nhỏ của ông ta.
chúng tôi, con trai của tôi vốn không thông minh lắm, cậu ta còn đánh con trai của tôi thành ra thế này, tôi phải giết chết cậu ta, các người đừng có cản tôi...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất