Nhị lão gia và tam lão gia tức giận nói: “Trương Hoành, sao cậu lại nói chuyện với đại lão gia như thế? Cậu đừng tưởng cậu là cốc chủ thì có thể vô pháp vô thiên ở trong Thần Dược Cốc này!”
Đại lão gia xua tay với nhị lão gia và tam lão gia, ý bảo bọn họ đừng lên tiếng, rõ ràng không hy vọng hai người đắc tội với cốc chủ Trương Hoành.
Sau đó, đại lão gia nói với cốc chủ Trương Hoành: “Những đứa trẻ này không hiểu chuyện, lẽ nào một người lớn mấy chục tuổi như cậu cũng muốn càn quấy giống như lũ trẻ hay sao?”
“Bất luận xảy ra chuyện gì, cởi trói trước đã, nếu không ba đứa trẻ đó sẽ nguy hiểm tới tính mạng”
“Chúng tôi sẽ giải quyết sự việc một cách công bằng, tôi bảo đảm có thể cho cậu một kết quả xử lý hài lòng, bây giờ mau kêu con trai của cậu lập tức thả người!”
Nhưng Trương Hoành không sợ ba vị trưởng bối, ông ta cười lạnh nói: “Quy tắc của Thần Dược Cốc này đều do mấy vị trưởng bối đặt ra, bây giờ ả hồ ly tinh không biết xấu hổ Lưu Ngữ Yên đó phạm sai, bị trói cũng là điều hiển nhiên, tại sao tôi phải thả bọn họ chứ?”
“Tôi không dám phá hỏng quy tắc của các người, tôi còn nhớ, lúc đầu khi các người đặt ra quy tắc, phạm sai sẽ bị trừng phạt theo mức tương ứng.
“Bây giờ các người lại kêu tôi phá hỏng quy tắc, lẽ nào quy tắc này chỉ cần các người tùy tiện mở miệng thì có thể tùy ý phá hỏng hay sao?”
“Nếu đã như thế, tôi cảm thấy cốc chủ như tôi sau này rất khó phục chúng ở trong Thần Dược Cốc.
Nghe thấy lời của cốc chủ, phần lớn dược nông đều phụ họa: “Trương cốc chủ nói không sai, quy tắc không thể phá vỡ, sai thì phải chịu trừng phạt”
“Chúng tôi ủng hộ cốc chủ đại nhân, nếu là quy tắc do mấy vị trưởng bối lập ra, vậy thì tuyệt đối không thể tùy tiện phá hỏng!”
“Tôi cũng ủng hộ Trương cốc chủ, trước khi chưa làm rõ sự việc, tuyệt đối không thể thả người, nếu Tiểu Cương lầm lẫn, vậy cốc chủ tự khắc sẽ thả người ngay”
Ba vị trưởng bối mặt mày ngưng trọng, rõ ràng là vì bọn họ già rồi, rất nhiều người đều không sợ bọn họ nữa, tất cả đều chạy đi lấy lòng cốc chủ Trương Hoành.
Nếu mọi người đều đã nói như vậy, ba người bọn họ cũng không tiện nói gì nữa, nếu không chắc chắn sẽ bị chỉ trích rằng bọn họ thiên vị Lưu Ngữ Yên.
Trương Hoành nhìn ba vị trưởng bối, trong mắt tràn ngập sự khinh thường, ông ta cười lạnh, không thèm đếm xỉa.
Lúc này, ánh mắt của Trương Hoành nhìn sang cái đầu bị thương của Trương Tiểu Cường, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Là ai làm? Là tên ngốc Nhị Trụ đó sao?”
Người mà Trương Hoành có thể nghĩ tới cũng chỉ có Nhị Trụ, dù sao những người khác ở trong mắt bọn họ đều giống như tay sai, cho dù cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám ra tay với Trương Tiểu Cường.
Chỉ có cái tên Nhị Trụ đó, làm việc trước nay không nghĩ tới hậu quả, nói ra tay là ra tay, căn bản sẽ không để tâm Trương Tiểu Cường có thân phận gì.
Tuy nhiên, điều khiến Trương Hoành bất ngờ là Trương Tiểu Cường lại lắc đầu, nói: “Tên ngốc đó căn bản chưa kịp tới trước mặt con, suýt nữa bị con đánh chết rồi!”
Điều này khiến Trương Hoành rất ngạc nhiên, trong lòng thầm nói, lẽ nào ngoại trừ Nhị Trụ, còn có người khác dám đắc tội với bọn họ sao? Đúng là không để cốc chủ như ông ta vào trong mắt mà.
Trong lòng Trương Hoành cũng thầm quyết định, nhất định phải nghĩ cách giết chết kẻ dám động vào con trai của ông ta.
Tên này rõ ràng hoành hành bá đạo giống như cái tên của ông ta, bất luận con trai của ông ta đúng hay sai, chỉ cần dám động vào con trai của ông ta thì là sai.
“Vậy là ai làm?”
Trương Hoành hỏi lần nữa.
Vẻ mặt của Trương Tiểu Cường bỗng đỏ bừng, vừa nghĩ tới mình bị một đứa trẻ mười tuổi đánh liên tiếp hai lần, anh ta cảm thấy anh ta chịu sự sỉ nhục to lớn.
Nhất thời, Trương Tiểu Cường cúi đầu xuống, ngại nói ra.
Nghe thấy lời của tên tay sai đó, mọi người tại đó đều ngây ngốc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất