Nghe thấy lời của đại lão gia, lúc này mọi người mới hoàn hồn.
“Tên này sao hung tợn thế? Cậu ta không chỉ phế Trương Tiểu Cường, vậy mà ngay cả cốc chủ cũng dám đánh!”
“Thần Dược Cốc chúng ta từ bao giờ xuất hiện thanh niên lợi hại như vậy? Điều này thật sự đã chọc thủng một lỗ bầu trời của Thần Dược Cốc!”
“Quá mạnh, chỉ là không biết sau khi cậu ta đắc tội với cốc chủ sẽ có hậu quả gì, cốc chủ liệu có khi nào tìm những người thu mua dược liệu đó tới dạy dỗ tên này hay không?”
Lúc này mọi người cũng lũ lượt bàn luận, không chỉ suy đoán thân phận của người thanh niên xa lạ này, đồng thời suy đoán tên này sẽ có kết cục gì.
Dù sao, bây giờ đánh Trương Tiểu Cường và Trương Hoành đúng đã, nhưng đằng sau Trương Hoành có những người thu mua dược liệu đó chống lưng.
Đây cũng là lý do tại sao trong Thần Dược Cốc cho dù có rất nhiều người cường thế, cũng không dám thách thức Trương Hoành.
Dù sao người đứng sau tên Trương Hoành đó là chúa cứu thế của Thần Dược Cốc bọn họ, là thần tài của bọn họ, đắc tội với Trương Hoành chính là đắc tội với những nhân vật mạnh mẽ đó, sẽ dẫn tới cảnh bọn họ bị chết đói.
Ngay cả ba vị trưởng bối cũng không dám đắc tội với Trương Hoành.
Tuy nhiên, hiện nay người thanh niên này lại không sợ trời không sợ đất.
Lúc này, cũng có người đang nghi ngờ, nói người thanh niên này chắc sẽ không phải là người đàn ông mà Lưu Ngữ Yên giấu ở trong nhà trước đó, nếu không tại sao người thanh niên này lại mạo hiểm tính mạng tới tìm Trương Hoành gây sự.
Vào lúc này, Trương Hoành cũng bò dậy từ dưới đáy, ông ta vốn mặc quần áo cao cấp, hoàn toàn đối lập so với quần áo của dược nông khác trong Thần Dược Cốc, lúc này lại mặt mày lấm len, khóe miệng còn dính máu, đâu còn dáng vẻ cao quý nữa.
Ánh mắt của Trương Hoành không ngừng đánh giá người thanh niên, nhưng lần này, ông ta không dám lại gần tên này, ông ta đứng cách xa, hỏi: “Cậu... cậu rất cuộc là ai? Không biết tôi đắc tội với cậu hồi nào?”
Đầu óc của Trương Hoành nhanh chóng vận chuyển, những người mà ông ta từng đắc tội đều vụt qua một lượt ở trong đầu, nhưng vẫn không thể nhớ được ông ta đã từng xảy ra xung đột gì với người thanh niên này.
Ông ta đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vì thế tiếp tục hỏi: “Lẽ nào cậu thật sự tới vì tiện nhân này? Cậu chính là người đàn ông bị tiện nhân này giấu ở trong nhà?”
Nghe thấy lời của Trương Hoành, sắc mặt của người thanh niên càng lúc càng u ám.
Cho tới lúc này, Lưu Vũ Hàng mới hoàn hồn, người thanh niên xuất hiện một cách cường thế khiến cậu tưởng mình đang nằm mơ, lúc này cậu kích động nói to: “Anh Chấn, anh cuối cùng cũng đến rồi, anh tới muộn thêm một chút, bọn em sẽ bị lũ khốn này giết rồi!”
Thì ra người thanh niên lạ mặt đầy khủng bố đó chính là Dương Chấn vừa xuống núi để thăm hai chị em Lưu Vũ Hàng và Lưu Ngữ Yên.
Dương Chấn vì đã có một khoảng thời gian chưa xuống núi thăm hai ân nhân cứu mạng này, vốn anh nghĩ xuống núi để thăm bọn họ, nhưng không ngờ vừa tới gần nhà Lưu Ngữ Yên lại phát hiện động tĩnh ở đây.
Nhìn thấy mọi người vây kín ở trước cổng nhà Lưu Ngữ Yên, trong lòng Dương Chấn lập tức dấy lên dự cảm chẳng lành, anh dùng tốc độ nhanh nhất xông qua thì nhìn thấy cảnh Lưu Ngữ Yên bị bắt nạt.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Dương Chấn như dao cứa, anh thề mấy lần, nhất định phải bảo vệ hai chị em này, tuyệt đối không để bọn họ tổn một chút tổn thương nào.
Lúc này trong lòng Dương Chấn đang nhỏ máu, anh nhặt một viên đá từ dưới đất lên, quăng về phía Lưu Vũ Hàng và gia đình Nhị Trụ, dây thừng trên người bọn họ lập tức bị cứa đứt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất