Dương Chấn gần như mất hết lý trí, lúc này trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đó là giết sạch những người này, căn bản không nghe thấy lời dọa nạt của Mã công tử.
Điều này khiến Mã công tử cạn lời, khi chưa bị dồn vào đường cùng, anh ta đương nhiên sẽ không thật sự giết Lưu Ngữ Yên.
Dù sao lần này anh ta đến chính vì Lưu Ngữ Yên, lúc này trong lòng vẫn còn một chút hy vọng, nghĩ rằng Dương Chấn nhất định không đuổi kịp mình, hơn nữa sẽ bị người cứu viện của anh ta giết chết.
Còn anh ta vẫn có thể có được Lưu Ngữ Yên.
Tuy nhiên, giấc mơ đẹp đó chưa mơ được bao lâu, Dương Chấn bỗng gầm lên một tiếng, nhảy vọt lên không trung, tay cầm Thiên Tử Kiếm chém thẳng xuống.
Ngay lập tức, đầu của mấy tên vệ sĩ còn lại đều rơi xuống đất.
Dược nông của Thần Dược Cốc đã bị cảnh tượng đẫm máu trước mắt làm cho sững sờ, nhiều người rời khỏi đây như chạy thoát thân.
Còn một vài người thì chạy ra xa quan sát tình hình bên này.
Bọn họ muốn biết Dương Chấn có bị giết hay không, hoặc Mã công tử trong lúc bỏ chạy có bị giết hay không.
Bởi vì sống chết của Dương Chấn hay Mã công tử đều ảnh hưởng đến số phận của người dân Thần Dược Cốc.
Ban đầu bọn họ nghĩ cảnh Dương Chấn phế Trương Hoành và Trương Tiểu Cường trước đó đã đủ máu me.
Nhưng bọn họ không ngờ, hôm nay bọn họ lại được chứng kiến một cảnh tượng máu me đến thế, không khí xung quanh còn tràn ngập mùi máu khiến bọn họ không kìm mà muốn nôn nao.
Bao nhiêu năm qua, Thần Dược Cốc chưa từng xảy ra cảnh máu me nào lớn đến vậy, còn là cuộc chém giết quy mô lớn.
Trong lòng những dược nông không công nhận Dương Chấn lại khẳng định thêm lần nữa, Dương Chấn chính là một cuồng ma giết người.
Bên phía Mã công tử, thấy Dương Chấn giết hết vệ sĩ của anh ta, anh ta cũng hoảng hồn.
Anh ta vừa kêu hai vệ sĩ thân cận ở bên cạnh che chắn cho anh ta, vừa nhanh chóng liên lạc với tông môn đằng sau anh ta, anh ta hốt hoảng cầu cứu: “Xin các người mau đến đây, tôi không chống đỡ nổi nữa, tên ác ma Dương Chấn đã giết sạch người của tôi, mau đến cứu tôi...
Đôi mắt Dương Chấn đỏ ngầu nhìn về phía Mã công tử đã chạy rất xa, tay cầm Thiên Tử Kiếm còn nhỏ giọt máu, anh trực tiếp lao tới.
Lúc này Mã công tử gần như sợ tè ra quần, chỉ trách ba mẹ không tạo cho anh ta thêm mấy cái chân, đồng thời trong lòng bắt đầu hối hận.
Anh ta hối hận vì mình quá kiêu ngạo, không chờ tông môn phía sau đến rồi mới ra tay.
Hai vệ sĩ thân cận bên cạnh anh ta rất trung thành, lập tức nói: “Công tử mau đưa cô gái này đi, chúng tôi sẽ che chắn cho ngài!”
Mã công tử vốn chỉ quan tâm đến mạng sống mình, không màng sống chết của vệ sĩ, anh ta không cảm kích, mà tiếp tục gào lớn: “Các người còn nói cái gì nữa, mau chặn anh ta lại cho tôi!”
Hai vệ sĩ lập tức quay người lao về phía Dương Chấn.
Bóng dáng của Dương Chấn như ma quỷ, chưa đợi hai vệ sĩ chạy đi quá xa, anh đã đứng ngay trước mặt bọn họ.
Đồng tử của hai vệ sĩ ngay lập tức trợn to, tốc độ của Dương Chấn khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, phần nhiều là sự sợ hãi.
Khi thấy Dương Chấn xuất hiện trong chớp mắt ở trước mặt, chân họ mềm nhũn không kiểm soát, một người lấy hết can đảm hăm dọa Dương Chấn: “Dương Chấn, anh dừng tay ngay, nếu không anh sẽ hối hận...
"Rǎc!"
Dương Chấn không nói gì, chưa đợi hai vệ sĩ phản ứng, mỗi tay của anh lập tức chộp lấy cổ bọn họ, bóp mạnh một cái.
Thấy không chạy thoát, Mã công tử lập tức kề linh kiếm lên cổ Lưu Ngữ Yên, vừa lùi vừa hăm dọa: “Anh đừng qua đây, nếu không tôi và cô ta chết chung, đứng lại cho tôi, mau đứng lại cho tôi...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất