Điều khiến ba mẹ của Nhị Trụ tuyệt vọng nhất là, Nhị Trụ lại cúi xuống nhặt lấy một cái liềm từ dưới đất do một dược nông sơ ý đánh rơi, rồi vung liềm tìm người để chém.
Lúc này người của Thần Dược Cốc cũng hoàn toàn tuyệt vọng, có người bắt đầu hối hận, lẽ ra ngay từ đầu bọn họ không nên bắt nạt chị em Lưu Ngữ Yên và Nhị Trụ.
Giờ đây, hai chị em Lưu Ngữ Yên đều đã rơi xuống vực, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt mà chết.
Nhưng Nhị Trụ mới là người khiến họ đau đầu nhất, tên này đã hoàn toàn mất trí, trở thành một sát thần thực sự.
Trước đó tuy Dương Chấn và Mã công tử đáng sợ, nhưng dù sao bọn họ cũng còn lý trí, chỉ cần không chọc vào thì bọn họ dù tàn nhẫn đến đâu cũng không ra tay tàn sát bọn
họ.
Còn Nhị Trụ của bây giờ thì khác, anh ta đã biến thành một cuồng nhân giết người ẩn nấp trong Thần Dược Cốc, thấy ai là chém người đó.
Trớ trêu thay, chẳng ai có thể ngăn cản được Nhị Trụ, đến ba mẹ ruột của anh ta mà anh ta còn vung liềm chém.
Tuy bọn họ có thể tránh được Nhị Trụ, nhưng bọn họ không thể sống cả đời trong cảnh chạy trốn, ai cũng lo rằng một ngày nào đó, chỉ cần bước ra khỏi cửa, có thể gặp ngay tên điên Nhị Trụ.
Nhìn tình trạng hiện tại của Nhị Trụ, mọi người đều biết tên này không cứu nổi nữa.
Không ai hay biết rằng, sau khi Lưu Vũ Hàng nhảy xuống vực, Dương Chấn đang ôm thi thể của Lưu Ngữ Yên bên dưới đã đưa tay ra đỡ lấy Lưu Vũ Hàng.
Dương Chấn định trách cậu bé tại sao lại làm chuyện điên rồ như vậy, nhưng Lưu Vũ Hàng vừa rơi xuống đã ngất xỉu tại chỗ.
Dương Chấn cũng không đánh thức cậu bé, mà trực tiếp vác lên vai, tay kia vẫn ôm thi thể của Lưu Ngữ Yên.
Ngay sau đó, ánh mắt của anh lóe lên sát khí, nhìn chằm chằm về hướng Mã công tử đang bỏ chạy, thân ảnh như dã thú lao thẳng vào rừng sâu.
Lúc này Mã công tử cũng đang dốc toàn lực chạy trốn, lao như điên về hướng lối ra Thần Dược Cốc.
Trong lòng anh ta cũng rất hối hận, miệng thì lẩm bẩm: “Không ngờ ác ma này lại không chờ thế lực sau lưng mình tới thì đã tự xuất hiện, quá nguy hiểm, suýt chút nữa là chết
rồi!”
“Mình đã chạy xa thế này rồi, chắc tên đó không đuổi kịp đâu nhỉ!”
Vào lúc này, thiết bị truyền tin trong trung giới cổ võ của Mã công tử đột nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ của một người đàn ông trung niên: “Đồ ngu, mày chán sống rồi sao? Dám tùy ý hành động?”
“Tên ác ma Dương Chấn đó, lúc đầu suýt nữa giết sạch cả Cao Chính Xương lẫn cường giả của cả thành Huyền Vũ, cho dù cậu ta có bị thương, cậu ta cũng không phải là người mà mày có thể khiêu khích”
“Lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, mày chưa từng gặp cậu ta, mày căn bản không biết cậu ta đáng sợ thế nào. Ngay cả ba mày đây, lúc đầu cũng suýt mất mạng dưới tay cậu ta ...
Mã công tử bắt đầu sốt ruột, quát vào thiết bị: “Làm sao con biết sẽ gặp tên ác ma đó ở đây chứ! Ba đừng nói nữa, mau tới cứu con, anh ta sắp đuổi kịp rồi! Nếu ba còn tới trễ, ba sẽ không còn thấy con nữa đâu, con xin ba, ba nhanh lên!”
Anh ta suýt khóc lên vì sợ, cuống cuồng thúc giục.
Bên phía Mã công tử mới nói được một nửa thì đột nhiên vang lên một tiếng hét kinh hoàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất