Dương Chấn chỉ muốn nhanh chóng bố trí xong trận pháp trước khi những người đó đến.
Lần này, dù Dương Chấn có đủ thực lực để giải quyết, nhưng số lượng người tới của đối phương không ít, muốn xử lý hết cũng sẽ tốn ít thời gian.
Vì vậy, Dương Chấn kết ấn bằng hai tay, linh khí hiện lên, mảnh đất rộng thênh thang lập tức khói mù bao phủ. Dù trời ngày càng tối, nhưng nhìn vào màn khói lại có cảm giác sắc trời vẫn rất sáng.
Ngay sau đó, trong làn khói xuất hiện một khu rừng rậm rạp, tiếp đó là một ngôi làng hiện ra, nhìn chẳng khác gì ngôi làng trong Thần Dược Cốc.
Nếu không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ nghĩ nơi đây chính là ngôi làng trong Thần Dược Cốc.
Thực tế, đây chỉ là ảo cảnh mà Dương Chấn tạo ra bằng bí thuật “Thần Sơn Tuế Nguyệt”.
Người bình thường nếu bước vào, sẽ khó mà phân biệt thật giả, chỉ có thể loanh quanh trong đó không tìm được lối ra.
Ngay cả cường giả từ trung giới cổ võ đến, cũng khó có thể thoát ra trong thời gian ngắn, đặc biệt là vào ban đêm vốn đã vô cùng kỳ dị ở Thần Dược Cốc.
Theo sự thi triển bí thuật của Dương Chấn, chẳng bao lâu, trận pháp đã được bố trí hoàn tất.
Nhìn kiệt tác của mình, Dương Chấn trong lòng vừa hài lòng vừa kinh ngạc.
Khi mới nhận được truyền thừa từ Thần Sơn Chân Nhân, Dương Chấn chỉ nghĩ bí thuật “Thần Sơn Tuế Nguyệt” chỉ có tác dụng như những gì Thần Sơn Chân Nhân đã nói. Nhưng từ khi Thần Sơn Chân Nhân rời đi, Dương Chấn càng ngộ ra nhiều điều, phát hiện ra “Thần Sơn Tuế Nguyệt” không chỉ đơn giản như vậy, bên trong còn ẩn chứa rất nhiều huyền cơ.
Điều này khiến Dương Chấn càng thêm cảm kích Thần Sơn Chân Nhân, âm thầm thề rằng sau này nhất định phải tìm được nơi mà Thần Sơn Chân Nhân đã nói đến, được gặp lại ông ấy một lần.
Lúc này Dương Chấn không ở lại lâu, lập tức quay về nhà của Lưu Ngữ Yên.
Chân trước Dương Chấn vừa rời đi, cổng vào Thần Dược Cốc lập tức xuất hiện một đoàn lớn cường giả khí thế hung hãn. Ai nấy mặt mày nghiêm trọng, hiển nhiên đều biết rõ nhiệm vụ lần này nguy hiểm cỡ nào.
Người đàn ông dẫn đầu mặt mày u ám, nhắc nhở đám người phía sau: “Chúng ta vẫn đến trễ một bước, nơi quỷ quái này lại tối trời rồi. Mọi người phải hết sức cẩn thận, tốt nhất đừng hành động riêng lẻ, nơi này cực kỳ quái lạ, chạy loạn sẽ mất mạng đó. Giờ đi theo tôi, lặng lẽ tiến vào ngôi làng kia..”
Một đoàn cường giả đông nghịt lập tức tiến vào ngôi làng họ nhìn thấy, ai nấy đều dè chừng, khi thấy trong làng không có lấy một bóng người thì vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng họ không nghĩ nhiều, cho rằng người của Thần Dược Cốc sau khi biết họ đến thì đã sợ quá mà trốn cả rồi.
Vì thế, cả đám bắt đầu chia nhau tìm kiếm khắp ngôi làng, mà mục tiêu của họ – chính là Dương Chấn.
Dương Chấn nhanh chóng trở về nhà của Lưu Ngữ Yên, vừa vào cửa liền phát hiện cha mẹ của Nhị Trụ đang đứng trong sân.
Hai người đứng bên cạnh Mã công tử, nét mặt đầy cảnh giác.
“Trong mắt người Thần Dược Cốc, hai người sẽ giống như thần linh. Tôi sẽ cho hai người cảm nhận thế nào là địa vị cao quý, đi đến đâu cũng được người người tôn kính
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất