Nhị Trụ vùng vẫy kịch liệt nhưng không thể thoát ra.
Ngay lúc đó, phía sau vang lên một giọng nói lạnh lẽo: “Bình tĩnh, bây giờ anh ta vẫn chưa thể chết!”
Nghe thấy giọng quen thuộc này, cảm xúc của Nhị Trụ lập tức dịu lại rất nhiều, bởi người đến chính là Dương Chấn.
Trước khi trở về, Dương Chấn đã nhìn rõ tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây.
Đối với việc cha mẹ của Nhị Trụ muốn cứu Mã công tử, Dương Chấn chẳng mảy may để tâm, bởi vì sợi xích đó, đến cả cường giả của trung giới cổ võ cũng không thể chặt đứt, huống chi là họ.
Dương Chấn cũng có thể hiểu được ước muốn được sống sung sướng của hai người già, nên anh chẳng buồn quan tâm.
Thế nhưng, khi thấy Nhị Trụ ra tay, suýt nữa đạp chết Mã công tử thì Dương Chấn không thể đứng nhìn được nữa, bởi vì anh còn cần tên đó, không muốn anh ta chết dễ dàng như vậy.
Dương Chấn đã nói rồi, anh muốn để Mã công tử chết trong tuyệt vọng, chết dưới ánh mắt của người thân, và do chính tay Lưu Vũ Hàng kết liễu.
Thấy Dương Chấn trở lại, Nhị Trụ cũng chỉ đành từ bỏ, dù sao thực lực của Dương Chấn không phải hạng tầm thường.
Cha mẹ Nhị Trụ lúc này chết sững, nhìn Dương Chấn mà nhất thời không biết nên đối mặt thế nào.
Trong mắt họ đầy vẻ sợ hãi, muốn giải thích nhưng lại sợ làm Mã công tử nổi giận, không giải thích thì lại sợ Dương Chấn giết cả nhà.
Thế nhưng Dương Chấn hoàn toàn không để ý đến họ, thậm chí đến cả một cái liếc nhìn cũng không có, điều này khiến hai người vô cùng bất ngờ.
Còn Mã công tử, khi thấy Dương Chấn xuất hiện thì hoàn toàn tuyệt vọng, bị Nhị Trụ đạp đến hấp hối, anh ta nhắm mắt cầu mong được chết cho rồi.
Kết quả, Dương Chấn lại đưa tay truyền một luồng linh khí, kéo dài sinh cơ cho anh ta thêm chút nữa.
Thấy cảnh tượng này, cha mẹ Nhị Trụ hoàn toàn ngây dại.
Đồng thời, họ càng thêm chắc chắn rằng Dương Chấn chính là một con ác ma, vì thủ đoạn của anh quá kỳ dị.
Sau khi giúp Mã công tử hồi tỉnh để chịu đựng thêm nỗi đau, Dương Chấn lập tức quay vào trong phòng để chữa trị cho Lưu Ngữ Yên.
Lưu Vũ Hàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trước đó cậu ta rất do dự, không biết nên ngăn cản cha mẹ Nhị Trụ như thế nào, đối mặt với hai người già, cậu ta thực sự không ra tay nổi.
Lưu Vũ Hàng theo sau Dương Chấn, hơi do dự rồi nói: “Anh Chấn, họ có thể sẽ còn lén cứu tên khốn đó đi mất, hay là... để em canh chừng họ nhé?”
Dương Chấn xua tay, an ủi: “Họ không thể cứu được tên súc sinh đó đâu. Anh đã nói rồi, mạng của anh ta để lại cho em, thì nhất định sẽ làm được! Em cứ yên tâm nghỉ ngơi trong nhà, anh chuẩn bị bắt đầu cứu chị em rồi, em ở đây canh cửa, đừng để ai làm phiền là được.”
Lưu Vũ Hàng tuy không hiểu vì sao Dương Chấn lại không hề lo lắng việc cha mẹ Nhị Trụ lén cứu Mã công tử, nhưng vì quá tin tưởng anh nên lập tức ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Quả nhiên, cha mẹ Nhị Trụ như lời Lưu Vũ Hàng dự đoán, vẫn không cam tâm, ở bên ngoài tìm mọi cách để cứu Mã công tử.
“Nhị Trụ à, cha mẹ là cha mẹ ruột của con mà, làm sao có thể hại con được? Những gì cha mẹ làm tất cả đều vì con thôi, con cứ nghe lời cha mẹ đi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất