Nhưng lúc trước nhìn thấy Nhị Trụ bị chấn động bay ra ngoài, tất cả mọi người đều lập tức im bặt.
Họ bàn tán một hồi nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ ra cách nào để cứu Mã công tử.
Đúng lúc này, Lưu Vũ Hàng chậm rãi đứng dậy, bước về phía Dương Chấn. Khi sắp đến chỗ Nhị Trụ bị đánh văng ra, Lưu Vũ Hàng dừng lại.
Lưu Vũ Hàng chăm chú nhìn Dương Chấn và Cửu Long Thần Lô. Cậu ta do dự một lúc, rồi cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: “Anh Chấn, chị em đâu rồi? Xin anh nói thật cho em biết. Mọi người đều nói anh đã luyện chị em thành đan dược. Anh hãy nói với em, đây không phải là thật đúng không? Họ đang lừa em, đúng không?”
Trong lúc mọi người nghĩ rằng Dương Chấn chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Dương Chấn lại mở miệng nói: “Không sai! Bọn họ không lừa cậu. Chị cậu đang bị tôi luyện chế ở trong lò luyện đan này!”
Dương Chấn đang toàn tâm toàn ý luyện chế Lưu Ngữ Yên, với sự luyện chế của anh, anh cảm nhận được tình hình có vẻ đang chuyển biến tích cực, vì vậy, khi nghe Lưu Vũ Hàng chất vấn, anh vô thức trả lời thật mà không suy nghĩ gì.
Thế nhưng những lời của Dương Chấn lại quá ngắn gọn, không hề giải thích rõ ràng, Lưu Vũ Hàng làm sao có thể hiểu được là Dương Chấn đang cứu chị mình.
Lưu Vũ Hàng chỉ cho rằng tất cả chuyện này đều là dối trá. Trong lòng cậu ta, Dương Chấn là người thân, tuyệt đối không thể nào làm hại cậu ta và chị gái cậu ta được.
Lưu Vũ Hàng đau khổ nói: “Anh Chấn, sao anh lại làm vậy? Sao anh lại làm hại chị em? Anh Chấn, anh không phải người như thế! Anh đừng đùa với em nữa được không? Chuyện này tuyệt đối không thể là thật được..
Cậu ta quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nức nở, liên tục chất vấn Dương Chấn và gọi tên chị gái.
Dương Chấn một lòng chỉ muốn cứu Lưu Ngữ Yên, nên không có thời gian để giải thích nhiều. Nhưng tiếng khóc lóc kêu gào của Lưu Vũ Hàng khiến anh cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt Dương Chấn tối sầm lại, cộng thêm với việc luyện chế tiêu hao rất nhiều sức lực, gương mặt anh tái nhợt. Điều đó khiến anh trông lạnh lẽo đến đáng sợ. Dương Chấn lạnh giọng nói: “Đứng sang một bên chờ đi! Đừng làm phiền tôi!”
Giọng nói anh tuy không lớn, nhưng khí thế vô cùng đáng sợ, truyền vào tai tất cả mọi người. Đây cũng là Dương Chấn đang cố tình ra lệnh cho mọi người.
Bởi vì sự làm phiền của bất cứ ai cũng đều ảnh hưởng đến việc luyện chế với anh với Lưu Ngữ Yên.
Lưu Vũ Hàng lập tức bị làn sóng khí lạnh từ giọng nói lạnh lùng của Dương Chấn chấn động bay ra xa.
Cậu ta kinh hoàng không thể tin nổi, không ngờ rằng, Dương Chấn không chỉ luyện chế chị cậu ta mà còn ra tay với cậu ta! Điều này khiến cậu ta vô cùng buồn bã.
Thật là một cảnh tượng không thể tin được, ấn tượng tốt của Lưu Vũ Hàng đối với Dương Chấn hoàn toàn biến mất, vì dù sao so với Dương Chấn, trong lòng cậu ta, vị trí của chị mình vẫn quan trọng hơn. Cậu ta nằm rạp dưới đất gào lên: “Dương... Dương Chấn! Tôi hận anh! Tôi hận anh... Tôi nhất định sẽ báo thù cho chị tôi! Tôi nhất định sẽ tự tay giết chết anh! Anh là kẻ khốn nạn vong ân phụ nghĩa..
Giờ phút này, trong lòng Lưu Vũ Hàng dâng lên một nỗi căm hận, cùng với đó là sự tự trách mình. Bởi lúc đầu chính cậu ta là người đã phát hiện ra Dương Chấn, rồi tìm chị gái Lưu Ngữ Yên đến để cứu chữa cho Dương Chấn.
Không ngờ đến cuối cùng, bây giờ Dương Chấn lại luyện chị mình thành đan dược.
Để tránh bị quấy rối thêm, Dương Chấn đành vung tay tạo ra một làn sương mù dày đặc, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của mọi người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất