Sau khi Lưu Ngữ Yên kéo Dương Chấn đứng dậy phát hiện Dương Chấn vẫn nhắm nghiền hai mắt, khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cô ta chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt cô ta lập tức đầy lo lắng và áy náy, vội vàng nói: “Anh Chấn, anh sao vậy? Anh nhắm mắt làm gì? Có phải vừa rồi tôi vô tình đè lên mắt anh không? Tôi... tôi không cố ý, mắt... mắt của anh không sao chứ? Anh mau mở mắt ra đi, anh đừng làm tôi sợ...
Nhìn ra được, Lưu Ngữ Yên thực sự bị dọa sợ, trong đầu chỉ toàn là lo lắng và tự trách, chẳng nghĩ được gì khác.
Dương Chấn bất lực thở dài, vẫn nhắm mắt, đưa tay lấy ra bộ y phục đã chuẩn bị sẵn từ nhẫn Đế Vương, rồi đưa cho Lưu Ngữ Yên: “Cô mặc đồ trước đã...
Dương Chấn còn chưa nói hết câu, Lưu Ngữ Yên lập tức hiểu ra, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Trước đó cơ thể của Lưu Ngữ Yên suýt nữa bị thiêu rụi, đương nhiên quần áo cũng đã sớm bị cháy sạch.
Tuy Dương Chấn vẫn luôn dùng thần thức theo dõi tình trạng của Lưu Ngữ Yên, những gì nên thấy không nên thấy đều đã nhìn hết, nhưng trong lòng anh không hề có tà niệm, cùng lắm chỉ coi là một cơ thể tuyệt đẹp mà thôi.
Dương Chấn không phải loại tiểu nhân ti tiện đó nên dĩ nhiên không có nhân cơ hội mà nhìn trộm.
Anh nghĩ đến việc Lưu Ngữ Yên dù sao cũng là con gái, nếu anh trực tiếp mở mắt, Lưu Ngữ Yên nhất định sẽ rất xấu hổ, vì vậy ngay khi phát hiện Lưu Ngữ Yên tỉnh lại, anh lập tức chuẩn bị sẵn quần áo cho cô ta từ trong nhẫn Đế Vương.
Tuy không có quần áo nữ, nhưng quần áo của anh chí ít cũng có thể giúp Lưu Ngữ Yên che thân thể.
Nghĩ tới khả năng Dương Chấn có lẽ đã nhìn hết cả, tim Lưu Ngữ Yên đập loạn lên, khuôn mặt đỏ bừng như thiêu đốt. Lúc nãy mải lo chuyện khác, cô ta lại quên mất điều quan trọng này.
Nếu là người đàn ông khác, chắc lúc này Lưu Ngữ Yên đã muốn giết luôn cho xong.
Nhưng người đứng trước mặt cô là Dương Chấn, cho dù có thể bị Dương Chấn nhìn thấy hết, Lưu Ngữ Yên vẫn không hề tức giận, chỉ thấy xấu hổ thôi.
Hơn nữa, việc Dương Chấn suy nghĩ chu toàn đến thế, còn chuẩn bị sẵn quần áo cho cô ta, khiến lòng cô ta bỗng dưng thấy ấm áp vô cùng.
“Cảm ơn anh Chấn!”
Lưu Ngữ Yên lí nhí cảm ơn, rồi lập tức mặc quần áo của Dương Chấn.
Lúc này Dương Chấn mới mở mắt, nhìn thấy Lưu Ngữ Yên vẫn còn nguyên vẹn đứng trước mặt mình, lòng anh dâng trào cảm xúc, mắt đỏ hoe.
Nỗi day dứt trong lòng cũng vơi đi được phần nào.
Khi phát hiện Lưu Ngữ Yên đã chết, Dương Chấn gần như tuyệt vọng, tinh thần sụp đổ. Nếu không vì còn mang nỗi thù chưa trả, có lẽ anh đã bị ma khí ma hóa hoàn toàn.
Lúc này Lưu Ngữ Yên cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, đôi mắt đẹp đảo quanh bốn phía, phát hiện khung cảnh này trông rất quen thuộc, cô ta khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Anh Chấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải trước đó tôi bị tên khốn họ Mã đẩy xuống vực sao? Là anh đã cứu tôi à?”
“Còn nữa nơi này là đâu thế? Sao trông giống quanh nhà tôi vậy, nhưng ở đây lại chẳng thấy căn nhà của tôi. Còn nữa, Tiểu Hàng đâu rồi? Nó đang đang đợi tôi ở nhà sao?”
Dương Chấn thở dài, chậm rãi giải thích: “Chỉ có điều, nhà cô đã bị phá hủy hoàn toàn rồi, mảnh đất dưới chân hiện nay chính là căn nhà tranh trước kia của nhà cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất