Thấy Dương Chấn xuất hiện trước mắt, mọi người sợ đến tái mét mặt, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Dù sao thì hôm qua bọn họ cũng đã mấy lần định lén lút giúp Mã công tử bỏ trốn sau lưng Dương Chấn, kết quả đều bị Dương Chấn phát hiện.
Tuy tối hôm qua Dương Chấn không giết bọn họ, nhưng hiện tại khi đối mặt với anh, bọn họ thậm chí không dám nhìn thẳng một cái, chỉ sợ bị tra trấn thê thảm giống như Mã công tử.
Dương Chấn đương nhiên không thèm chấp nhặt với đám dược nông này, nếu không thì bọn họ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Trong thoáng chốc, cả hiện trường lặng ngắt như tờ, chẳng ai dám thở mạnh một hơi.
“Chị, chị... chị chưa chết sao?”
Đúng lúc này, giọng nói đầy kinh ngạc của Lưu Vũ Hàng phá tan bầu không khí yên lặng.
Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lưu Vũ Hàng, lập tức thấy được Lưu Ngữ Yên.
Mọi người một lần nữa kinh hãi, không ai ngờ rằng lại có thể nhìn thấy Lưu Ngữ Yên lần nữa.
Trước đó, bọn họ rõ ràng đã chứng kiến tận mắt Lưu Ngữ Yên rơi xuống vực, khi ấy Lưu Vũ Hàng và Nhị Trụ cũng đau đớn tột cùng.
Vách núi đó tuy không cao đối với Dương Chấn, nhưng đối với người thường thì vô cùng sâu và đáng sợ, chỉ cần rơi xuống đó, chắc chắn tan xương nát thịt, không còn cơ hội sống sót.
Nhưng bây giờ, Lưu Ngữ Yên lại đang đứng sừng sững trước mặt họ.
Bọn họ lập tức nhớ lại cảnh Dương Chấn cứu chữa Nhị Trụ trước đó, phản ứng ngay rằng lần này chắc chắn cũng là Dương Chấn cứu Lưu Ngữ Yên.
Nhưng điều khiến bọn họ không hiểu nổi là tối qua bọn họ tận mắt thấy Dương Chấn đang luyện chế gì đó trước một lò luyện đan khổng lồ, chính miệng nói với Lưu Vũ Hàng rằng anh đang luyện chế Lưu Ngữ Yên.
Nhiệt độ cao đến mức sắt thép cũng bị luyện hóa trong chớp mắt, nếu là người sống bị bỏ vào bên trong, chẳng phải sẽ bị thiêu đến không còn tro cốt hay sao?
Nhất thời, tim mọi người đập loạn lên, một lần nữa cảm nhận được sự đáng sợ trong thủ đoạn của Dương Chấn.
Mãi đến giờ phút này, bọn họ mới thật sự tỉnh ra, Dương Chấn mới là kẻ tuyệt đối không thể đắc tội, địa vị của anh chắc chắn ở vị trí đỉnh cao của thế gian.
Dù sao, ngay cả cường giả như Mã công tử, hiện giờ cũng chỉ như một con chó chết bị hành hạ trong tay Dương Chấn.
Lưu Ngữ Yên ôm chặt lấy Lưu Vũ Hàng, đau lòng vô cùng.
Lưu Vũ Hàng cũng vậy, ôm chặt lấy chị gái, thấy chị vẫn còn sống thì vô cùng kích động, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất mờ mịt.
Bởi vì giống như mọi người, tối qua chính mắt cậu ta nhìn thấy Lưu Ngữ Yên bị Dương Chấn luyện chế, lại còn là do chính miệng Dương Chấn thừa nhận, nên cậu ta cứ ngỡ cả đời này sẽ không thể gặp lại chị gái, thậm chí còn xem Dương Chấn như kẻ thù.
Nhưng cậu ta không thể ngờ được, ngay khoảnh khắc mở mắt ra lại có thể thấy chị gái bình an vô sự.
Nghe lời Lưu Vũ Hàng nói, Lưu Ngữ Yên sững sờ một lúc, sau đó bật cười: “Đồ ngốc, lẽ nào em lại không mong chị còn sống sao?”
Lưu Vũ Hàng lập tức lắc đầu, bật khóc: “Hu hu... Chị, chị dọa chết em rồi, em tưởng sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa, anh Chấn anh ấy dọa em, anh ấy...
Lưu Vũ Hàng cũng hiểu ra mình đã trách lầm Dương Chấn, lập tức cảm thấy tự trách, mặt đỏ bừng tiến lại gần bên Dương Chấn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất