Nhưng điều khiển Mã công tử bất ngờ là những người mà anh ta lớn tiếng gọi dường như hoàn toàn không nghe thấy gì, không ai để ý đến anh ta cả.
Mã công tử lập tức ngơ ngác, không hiểu nổi đám người kia đang làm gì, tại sao thấy Dương Chấn mà không ra tay, lại chẳng đến cứu anh ta, trái lại còn trông rất kỳ quái.
Rõ ràng cọng rơm cứu mạng đang ngay trước mặt, cũng là cơ hội sống sót cuối cùng, thế nhưng anh ta có gọi thế nào cũng không ai trả lời.
Mã công tử không chết tâm, chỉ đành ra sức gào thét hết lần này đến lần khác.
Dương Chấn đứng một bên, lạnh lùng cười nhạt, cứ như đang nhìn một kẻ ngốc.
Lưu Ngữ Yên cũng thấy rất khó hiểu, cô ta hỏi: “Anh Chấn, chuyện này là sao vậy? Sao bọn họ không nhìn thấy chúng ta, cũng không nghe được tiếng của Mã công tử?”
Đột nhiên, Lưu Ngữ Yên như nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt trở nên nặng nề.
Dương Chấn hơi bất ngờ, tưởng rằng Lưu Ngữ Yên đã thông suốt rồi.
Nào ngờ, Lưu Ngữ Yên lại vội vàng nhắc: “Anh Chấn, chi bằng nhân lúc bọn họ chưa phát hiện, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi.
“Tôi nghe nói đám người phía sau Mã công tử còn đáng sợ hơn, bọn họ đông như thế, vừa nhìn đã biết không dễ chọc vào. Anh dù mạnh hơn nữa, cũng không thể chống lại nổi nhiều người như vậy.
“Chạy thoát thân vẫn là quan trọng nhất, sau này chờ thời cơ chín muồi rồi báo thù cũng chưa muộn!”
Nghe thấy lời của Lưu Ngữ Yên, Dương Chấn không hề lo lắng, ngược lại còn bật cười.
Trong lòng Dương Chấn thầm nói cô ngốc này, nếu bọn họ thật sự phát hiện được tình hình bên này thì làm sao anh có thể lập tức đi cứu cô ta ngay tối qua?
Nhưng Dương Chấn không giải thích thêm, chỉ an ủi: “Đừng sợ, chỉ là một đám kiến hôi thôi, không đáng lo?
Với đám người trước mắt, đặc biệt là kẻ cầm đầu, Dương Chấn lại cực kỳ quen thuộc.
Điều duy nhất khiến Dương Chấn hơi bất ngờ, chỉ là lão già đi bên cạnh người dẫn đầu mà thôi.
Tất nhiên, Dương Chấn chỉ hơi ngạc nhiên chứ không hề sợ hãi.
Lúc này, tất cả những người có mặt, ngoài Dương Chấn ra, đều thấy hết sức khó hiểu.
Cứ như chỉ cần Dương Chấn có mặt thì mọi thứ mà bọn họ nhìn thấy trước mắt đều trở nên như ảo mộng, khiến bọn họ khó tin rằng những gì đang diễn ra lại là sự thật.
“Một lũ vô dụng, mau đi gọi bọn họ đến cứu tôi, lẽ nào các người không muốn theo tôi hưởng phúc nữa sao? Các người định để tên ma đầu Dương Chấn này giết sạch các người à?!”
Lúc này, Mã công tử thấy mình không gọi nổi đám người kia, anh ta đột nhiên giận dữ hét vào mặt đám dược nông đang xem náo nhiệt xung quanh.
Tuy là quát tháo, nhưng đám dược nông chẳng hề tức giận, ngược lại như vừa nghĩ ra điều gì đó, lập tức kích động tột độ, không chút do dự mà chạy về phía những cường giả có hành vi kỳ lạ kia.
“Mã công tử, cậu cố lên! Tôi đi gọi người cho cậu, cậu nhất định phải đưa tôi theo hưởng phúc đẩy!”
“Mã công tử, tôi đi gọi giúp cậu, cậu nhất định phải đưa tôi rời khỏi nơi này, tôi họ Trương... cậu nhất định phải nhớ rõ, đừng nhận nhầm người!”
“Tôi cũng đi! Mấy người tránh ra, để tôi gọi!”
Đám dược nông lập tức chen nhau, liều mạng lao về phía trước.
Lưu Ngữ Yên tưởng Dương Chấn đang lo lắng đám dược nông sẽ khiến đám người kia tỉnh lại, lập tức thúc giục Dương Chấn mau chạy. Nhưng Dương Chấn lại lắc đầu với Lưu Ngữ Yên, sau đó lo lắng lớn tiếng quát đám dược nông: “Tất cả đứng lại, đừng qua đó tìm cái chết!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất