Lý do tại sao Mã Thế Long làm như vậy vào lúc này rõ ràng là để cảnh cáo Dương Chấn.
Lúc này, Dương Chấn tràn đầy sát khí sôi trào, mặc dù cái chết của cha mẹ Nhị Trụ đều là do họ tự chuốc lấy, nhưng dù sao họ cũng là cha mẹ của Nhị Trụ.
Nhị Trụ sau khi hoàn hồn thì hai mắt đỏ ngầu, khí tức dã thú trong cơ thể lại âm ỉ bùng phát.
"Cha! Me!"
Nhị Trụ gầm lên một tiếng.
Ngay sau đó, Nhị Trụ nắm chặt hai nắm đấm, trực tiếp xông lên để báo thù cho cha mẹ mình: "Súc sinh, tao giết bọn mày!"
Lần này, Dương Chấn nhanh tay lẹ mắt túm lấy Nhị Trụ đang định xông ra ngoài, lạnh lùng nói: "Bình tĩnh lại! Đừng đi chịu chết!"
Cái chết của cha mẹ Nhị Trụ ít nhiều cũng khiến Dương Chấn có chút tự trách, hối hận vì đã không ngăn cản họ ngay từ đầu.
Nếu Nhị Trụ tiếp tục xông lên và bị giết, Dương Chấn chắc chắn sẽ vô cùng áy náy, điều anh có thể làm bây giờ chính là lập tức ngăn cản Nhị Trụ.
Mặc dù Nhị Trụ rất khỏe, nhưng trước mặt Mã Thế Long và những người khác, chút sức mạnh này chẳng là gì cả.
Nhị Trụ tận mắt chứng kiến cha mẹ bị giết, làm sao anh ta có thể bình tĩnh được, lúc này đã bị hận thù lấn át và hoàn toàn mất đi lý trí, căn bản không hiểu Dương Chấn làm như vậy là vì tốt cho anh ta.
Nhị Trụ cố gắng giấy dụa, điên cuồng gào thét: "Đồ khốn nạn, anh buông tôi ra, tôi phải đi báo thù cho cha mẹ, mau buông tôi ra, nếu không tôi giết luôn cả anh, mau buông tay, tại sao anh lại ngăn cản tôi, chẳng lẽ anh cùng phe với bọn chúng, bọn khốn đáng chết này, mau buông tay, a. . ."
Dương Chấn mặt đầy bất lực, anh có thể hiểu được nỗi đau của Nhị Trụ lúc này, nhưng anh sẽ không để Nhị Trụ cứ thế mà đi chịu chết vô ích.
Hai chị em Lưu Ngữ Yên và Lưu Vũ Hàng lúc này cũng vô cùng đau lòng, lập tức tiến lên giữ chặt Nhị Trụ.
"Anh Nhị Trụ, anh cứ nghe lời anh Chấn đi, anh Chấn nhất định sẽ báo thù cho cha mẹ anh, anh căn bản không phải là đối thủ của những người đó, anh xông lên chỉ sẽ bị bọn
họ giết chết thôi."
"Anh Nhị Trụ, chẳng lẽ anh không muốn báo thù cho cha mẹ mình sao? Nếu muốn báo thù thì mau bình tĩnh lại đi"
Trong lúc hai chị em an ủi và khuyên ngăn, Mã Thế Long đã dẫn người của mình đến một nơi cách Dương Chấn khoảng năm sáu mét, sau đó mới dừng bước.
Mã Thế Long nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng, cười lạnh: "Báo thù? Ha ha. . . Một lũ kiến hôi mà cũng dám nói chuyện báo thù, đợi tôi giải quyết xong thằng khốn Dương Chấn này rồi sẽ dạy dỗ lũ kiến hội các người!"
Nghe những lời này, những dược nông có mặt đều run rẩy.
Họ biết lần này Thần Dược Cốc thật sự đã gặp phải tai họa diệt vong.
Lưu Vũ Hàng tràn đầy tự tin vì có Dương Chấn ở đây, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mã Thế Long. Mặc dù Mã Thế Long là một cường giả có địa vị cao, khí tức toàn thân cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng Lưu Vũ Hàng vẫn giữ nguyên ánh mắt kiên định, không chớp mắt, lạnh lùng nói: "Lão già kia, ông dám giết cha mẹ anh Nhị Trụ của tôi, các người nhất định sẽ chết rất thảm. Tuy chúng tôi không giết được ông, nhưng anh Chấn của tôi nhất định sẽ nghiền xương các người thành tro, khiến các người có đi mà không có về!"
Trong mắt Lưu Vũ Hàng, Dương Chấn tuyệt đối là một vị thần tiên sống thật sự, dù sao mỗi lần anh cũng đều có thể giải quyết được kẻ xấu, hơn nữa còn cứu sống chị gái cậu
ta.
Ngay sau đó, ánh mắt Mã Thế Long lại nhìn về phía Dương Chấn, vẻ mặt trêu tức, chế nhạo: "Dương Chấn, cậu quả nhiên càng ngày càng thụt lùi, trước đây những tay sai bên cạnh cậu ít nhất cũng là những kẻ vô dụng như Ngô Hùng Bá, bây giờ lại sa sút đến mức để một đứa trẻ mười tuổi làm tay sai cho mình rồi à!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất