Thấy đám cao thủ của Vạn Long Tông không chiến đã bại, Dương Chấn nở nụ cười giễu cợt nhìn Mã Thế Long: “Đến nước này rồi, ông còn giãy giụa làm gì? Không muốn chết thê thảm thì quỳ xuống đi!”
Mã Thế Long siết chặt nắm đấm, bộ dáng kiên quyết thà chết chứ không chịu khuất phục, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Dương Chấn: “Dương Chấn, cậu đừng vội đắc ý! Nếu cậu giết tôi, cậu nhất định sẽ hối hận!”
Nhưng càng nói, Mã Thế Long càng cảm thấy chột dạ. Ông ta hiểu rằng mình đã rơi vào cảnh tuyệt vọng, nếu còn tiếp tục cứng rắn, chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Dù xương cốt cứng rắn tới đâu, Mã Thế Long cũng không muốn chết.
Đột nhiên, Mã Thế Long đổi giọng, ngữ khí mềm mỏng hơn nhiều, nói với Dương Chấn rằng: “Tôi đã từng nói với cậu rồi, thật ra giữa tôi và cậu không có thâm thù đại hận gì cả. Chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác.
“Chi bằng cậu và tôi liên thủ, quay về trung giới cổ võ cùng tiêu diệt lão hồ ly Cao Chính Xương đó. Chỉ cần Cao Chính Xương chết, từ nay cả trung giới cổ võ sẽ là thiên hạ của
hai ta!"
Nghe vậy, Dương Chấn bật cười: “Ông tưởng tôi là kẻ ngốc sao? Muốn lợi dụng tôi để giết Cao Chính Xương à? Tôi sớm muộn gì cũng giết ông ta, nhưng tuyệt đối không phải vì ông!"
“Hơn nữa, tôi giết ông ta cũng chẳng cần đến loại phế vật như ông giúp”
“Kết giới giữa Thượng giới cổ võ và trung giới sắp phá vỡ rồi. Cao thủ mạnh hơn sắp tới, đến lúc đó làm bá chủ trung giới cổ võ thì có ích gì?”
Dương Chấn nhìn thấu ý đồ nhỏ mọn của Mã Thế Long. Những kẻ mạnh của trung giới cổ võ này, khi cao thủ thượng giới đến, đều chỉ có thể cúi đầu thần phục.
Dù sao thì khoảng cách giữa hai giới đâu phải thứ có thể dễ dàng xóa bỏ.
Ngay cả Dương Chấn cũng không dám chắc mình có thể xưng vương ở thượng giới cổ võ.
Khóe miệng Mã Thế Long co giật, nhất thời không biết nên tiếp tục dỗ dành Dương Chấn thế nào nữa.
Ngay lúc đó, Dương Chấn cũng không định cho Mã Thế Long thêm cơ hội, lập tức bộc phát khí thế mạnh mẽ.
Mã Thế Long phản ứng theo bản năng muốn phản kích, nhưng ông ta lập tức phát hiện khí tức khủng bố kia đang đè ép mình, khiến ông ta gần như không thể vận công. Linh khí từ Dương Chấn treo lơ lửng trên đỉnh đầu ông ta, như muốn ép ông ta quỳ xuống.
“Dương Chấn, dừng tay! Giết tôi, cậu nhất định sẽ hối hận!”
Mã Thế Long gào lên.
Chỉ một lát sau, Mã Thế Long gắng gượng vận một luồng công pháp, nghiến răng tung đòn phản kích Dương Chấn.
Bên cạnh không còn ai ngáng đường, Dương Chấn chỉ nhẹ nhàng nghiêng người đã tránh thoát.
Thiên Tử Kiếm trong tay anh lại vung lên, chém về phía Mã Thế Long.
Tuy nhiên, Dương Chấn không thật sự muốn giết Mã Thế Long ngay, mà cố tình kiềm chế sức mạnh. Mỗi kiếm chỉ để lại vết thương ngoài da trên người Mã Thế Long.
Mã Thế Long căng thẳng đến cực độ, từng bước né tránh.
Mỗi đòn của Dương Chấn, như đập tan từng mảnh niềm tin còn sót lại trong tâm khảm Mã Thế Long.
Càng đánh, trong lòng Mã Thế Long càng sợ hãi. Ánh mắt ông ta không rời nổi tay chân của Dương Chấn, gắng gượng né từng đòn, đến cả nhìn nét mặt đối phương cũng không dám.
Vài phút sau, Mã Thế Long thở hồng hộc, toàn thân đầy thương tích. Tuy chưa bị thương chí mạng, nhưng tinh thần gần như sụp đổ, tốc độ né tránh chậm dần, sắc mặt tái nhợt.
Ánh mắt Dương Chấn lạnh lẽo, ngay sau đó tung một cú đấm mạnh như trời giáng vào ngực ông ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất