Mã Thế Long theo bản năng lắc đầu, ông ta nào đâu biết tại sao Dương Chấn lại đột nhiên không giết mình, ông ta chỉ biết mình sắp bị dọa chết khiếp.
Dương Chấn khinh thường lạnh lùng cười, chợt giải thích nói: “Bởi vì, tôi đột nhiên nhớ đến một việc!”
Vẻ mặt Mã Thế Long lập tức mê mang, nghi hoặc Dương Chấn lại nhớ ra chuyện gì, tóm lại còn sống, so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Mà Dương Chấn vào lúc này, duỗi đầu ngón tay ra chỉ vào Mã Thế Long, một luồng linh khí lập tức đi vào trong cơ thể Mã Thế Long, Mã Thế Long lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn không ít, cảm xúc vốn vô cùng khủng hoảng này, lại ổn định không ít.
Mã Thế Long theo bản năng nói: “Cậu... cậu nhớ ra chuyện gì?"
Lúc này, Mã Thế Long phát hiện, ông ta thế mà lại có thể nói thành lời.
Nhưng mà trong không khí căng thẳng này, Mã Thế Long căn bản không vui.
Rõ ràng ở đây còn có rất nhiều người, thế mà lại yên tĩnh không nghe được chút thanh âm nào, ngay cả tiếng thở cũng không nghe được, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Lúc này, Dương Chấn cũng không tiếp tục giết Mã Thế Long, mà lại vẫy vẫy tay với mấy người dược nông đứng ở đằng xa.
Lúc này, tính mạng của Mã Thế Long đã bị nắm trong tay, những cường giả Vạn Long Tông khác, trước đó đã bị dọa đến mức phản bội Mã Thế Long, Dương Chấn cũng không lo lắng cho người sẽ giết nhầm mấy người dược nông kia.
Nhìn thấy Dương Chấn vẫy tay, mấy người dược nông lại trợn tròn mắt tại chỗ, bọn họ theo bản năng cho rằng Dương Chấn muốn mời bọn họ qua đó, chém giết bọn họ. “Vậy phải làm sao bây giờ? Anh ta... anh ta đang gọi chúng ta qua đó, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị giết chết như vậy sao?”
“Anh ta nhất định là phát hiện, chúng ta vẫn chưa chết, cho nên mới không giết mấy cường giả sau lưng Mã công tử kia.
“Lần này chết chắc, đây là trời muốn Dược Thần Cốc chúng ta chết!”
Mấy người dược nông vô cùng căng thẳng, bọn họ nhỏ giọng nghị luận, hai chân lại như đeo chì, vẫn quỳ trên mặt đất như trước.
Thấy không có ai động tĩnh, Dương Chấn không khỏi nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Dương Chấn nhìn qua tình huống trước mặt, nhanh chóng hiểu rõ, lúc này dù sao máu cũng đã sớm chảy thành sông, những Dược Nông kia quả thật không có dũng cảm đi đến.
Vì vậy, Dương Chấn cũng lười để ý.
Đúng lúc này, Lưu Ngữ Hàng lập tức kéo Lưu Ngữ Yên, nhanh chóng chạy đến trước mặt Dương Chấn.
Mặc dù nói bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi với hình ảnh trước mắt, nhưng mà có Dương Chấn ở đây, hơn nữa Dương Chấn đã vẫy tay với bọn họ rồi, bọn họ tin rằng Dương Chấn chắc chắn sẽ không thương tổn bọn họ.
Vì vậy, chị em hai người bước qua thi thể đầy đất, nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Chấn.
Thấy Dương Chấn gọi đôi chị em này đến, Mã Thế Long lộ vẻ nghi hoặc, không rõ đây là ý gì.
Mà đôi chị em này, cũng có vẻ nghi hoặc, cũng không hiểu nổi đến cùng Dương Chấn muốn gì.
Lúc này, Dương Chấn kéo Lưu Ngữ Hàng vào trong lòng.
Ngay sau đó, Dương Chấn lại lần nữa hỏi Mã Thế Long: “Nói cho tôi biết, chỗ này của Dược Thần Cốc rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại bị ông nắm trong tay?”
“Là chỉ có ông, hay là nói, sau lưng còn có người nào khác tham gia vào? Có tông môn nào khác tham gia? Trong đó, có mấy người Ngô Hùng Bá và Hà Thanh Long hay
không?”
Thì ra, Dương Chấn là đột nhiên nhớ đến chuyện của Thần Dược Cốc, cho nên chất vấn Mã Thế Long.
Bởi vì những người này đối xử với mọi người ở Thần Dược Cốc như vậy, làm cho hai chị em Lưu Ngữ Yên và Lưu Ngữ Hàng trong Dược Thần Cốc gặp nhiều đau khổ như vậy, Dương Chấn đã sớm thề, muốn giết người khống chế sau lưng Thần Dược Cốc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất