Sắc mặt Mã Thế Long lập tức trở nên nghiêm trọng hơn, điều này khiến Dương Chấn hơi bất ngờ, lần này Mã Thế Long vậy mà lại do dự, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh.
Ngay sau đó, Mã Thế Long đáp: “Tôi không rõ. Tôi chỉ biết nơi này gọi là Thần Dược Cốc, thật ra tôi cũng rất ít khi đến đây, thường thì đều giao cho Mã công tử phụ trách thu mua dược thảo!”
“Còn về thánh địa dược thảo mà cậu nói, tôi chưa từng nghe đến!”
Dương Chấn lập tức nhíu mày, vẻ mặt trở nên khó chịu, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.
Mã Thế Long thấy vậy, lập tức cảm thấy không ổn, nhưng ông ta vẫn cố chối cãi, tiếp tục giải thích: “Nếu thật sự có nơi như vậy, chắc chắn là do tên Mã công tử kia cố tình giấu giếm, không báo cho tôi biết...
Dương Chấn lạnh giọng: “Nói dối sẽ bị cắt lưỡi đấy!”
Dương Chấn nhìn thấu ngay mánh khóe đó, tên này rõ ràng đang muốn đổ hết tội lỗi lên đầu Mã công tử, bởi vì anh ta đã chết, không thể phản bác được nữa.
Nhưng trước sức ép của Dương Chấn, Mã Thế Long lại bắt đầu run rẩy, do dự.
Cuối cùng, ông ta vẫn cố chấp, khăng khăng nói mình không biết gì cả.
Dương Chấn cũng không định hỏi thêm nữa, dù sao thì anh cũng đã nhận được truyền thừa của vị Thần Sơn chân nhân kia, chỉ cần sau này thực lực của anh mạnh lên, đến được nơi mà Thần Sơn chân nhân nhắc tới, anh tin rằng tất cả chân tướng sẽ tự khắc sáng tỏ.
Dương Chấn lạnh lùng, dứt khoát: “Nếu vậy thì ông nên đi chết đi!”
Thấy sát khí trên người Dương Chấn sôi sục, Mã Thế Long sợ hãi đến cực điểm, lập tức kêu to: “Tôi nói, tôi nhớ ra rồi, tôi từng nghe về nơi đó...
Nhưng Dương Chấn đã không còn muốn nghe nữa, đương nhiên anh nói được làm được, ánh mắt của anh cực kỳ lạnh lùng, nhấc chân đạp thẳng lên đầu Mã Thế Long: “Tôi đã cho ông cơ hội mà không quý trọng, bây giờ hối hận thì cũng muộn rồi! Ông lên đường đi, Mã tông chủ!”
Lời vừa dứt, trong tiếng kêu la kinh hoàng của Mã Thế Long, Dương Chấn dứt khoát giẫm mạnh xuống.
"Bup!"
Chỉ nghe một tiếng vang trầm đục, đầu của Mã Thế Long lập tức bị nghiền nát như trái dưa hấu, máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả mặt đất, xen lẫn là những mảng dịch trắng đặc như tàu hũ nát.
Cảnh tượng kinh hoàng ấy khiến tất cả mọi người có mặt đều nín thở sợ hãi.
Những dược nông kia dù đứng cách xa Dương Chấn vẫn không dám thở mạnh. Trong lòng họ ngập tràn tuyệt vọng, bởi vì trong mắt bọn họ, kết cục của Mã Thế Long chính là số phận sắp tới của bọn họ.
"Bup!"
"Bup!"
Chỉ trong chốc lát, chân của các dược nông mềm nhũn, bất kể là những người đã sớm thần phục Dương Chấn hay những kẻ sợ hãi anh, tất cả đều đồng loạt quỳ rạp xuống đất, chờ đợi cái chết ập đến.
Sự sợ hãi trong lòng bọn họ đã hoàn toàn giết chết bất cứ ý nghĩ nào về việc chạy trốn.
Trong lòng những người này, có kẻ cho rằng Dương Chấn là thần tiên sống, cũng có kẻ nghĩ anh là ác ma!
Dương Chấn không lập tức giết chết Mã Thế Long ngay từ đầu, chính là để ép ông ta phải chính miệng thừa nhận toàn bộ bí mật này. Chỉ khi chính người trong cuộc thú nhận, người của Thần Dược Cốc mới chịu tin.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất