Cao Chính Xương đâu phải đồ ngốc, làm gì tin mấy lời tào lao của đám gió chiều nào che chiều ấy này.
Nhưng Cao Chính Xương để có thêm nhiều trợ thủ, ông ta đành giả vờ không biết, mỉm cười với bọn họ: “Tất nhiên tôi tin các người, bao năm nay các người đối xử thật lòng với tôi, tôi đều nhìn thấy hết!”
“Vậy thì giờ chúng ta hãy đồng lòng, cùng nhau xử lũ khốn Bạch Ngữ Tô này đi!”
Nói xong, Cao Chính Xương lập tức xông lên trước, dốc toàn lực, lao thẳng vào trận.
Còn những tông chủ khác cũng muốn thể hiện trước Bạch Ưng, vì lỡ làm phật ý Bạch Ưng thì có khi mất mạng như chơi.
Giờ thì bọn họ đâu dám phản bội Cao Chính Xương nữa, trước đó chỉ vì Bạch Ưng chưa xuất hiện, tin lời của Ngô Hùng Bá mà tưởng Bạch Ưng thật sự bỏ rơi Cao Chính Xương.
Nhưng giờ nhìn lại, Bạch Ưng chỉ là khinh thường, chứ đâu phải thật sự bỏ mặc Cao Chính Xương.
Ngược lại, bên Bạch Ngữ Tô, kiến trúc trong phủ thành chủ đã bị phá hủy một nửa, vẫn chẳng thấy vị cường giả đứng sau cô ta xuất hiện.
Lúc này, không ít người bắt đầu đoán rằng cường giả đứng sau Bạch Ngữ Tô có khi vốn chẳng tồn tại, đó là do Bạch Ngữ Tô bịa ra để hù dọa các thế lực khác mà thôi.
Nhất là khi thấy đám người Bạch Ngữ Tô có vẻ mặt căng thẳng, lộ rõ vẻ chột dạ, bọn họ càng tin vào suy đoán của mình.
Ngay lập tức, tất cả tông chủ cường giả lại đồng loạt tấn công đám Bạch Ngữ Tô và Vũ Hùng Bá.
Lần này có Bạch Ưng chống lưng, bọn họ chẳng còn gì phải kiêng dè.
Lúc này đám người Bạch Ngữ Tô vô cùng căng thẳng, nếu không phải vì Bạch Ưng xuất hiện, bọn họ đã rất tự tin có thể diệt tận gốc Cao Chính Xương.
Nhưng giờ đối mặt với Bạch Ưng, bọn họ đã thấy trước kết cục, phủ thành chủ của thành Chu Tước sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.
Bọn họ không cam lòng, nhưng cũng không thể thay đổi tình thế.
Khương giới chủ lại hối thúc: “Mau rút đi, không thì không kịp đâu!”
Đám người Bạch Ngữ Tô và Vũ Hùng Bá vẫn do dự, không muốn bỏ chạy như vậy, trong lòng vẫn ôm chút hy vọng mong có kỳ tích xảy ra.
Lúc này, các trưởng lão và đệ tử của phủ thành chủ thành Chu Tước cũng liên tục thúc giục Bạch Ngữ Tô ra lệnh rút lui. Tuy bọn họ không cam lòng nhìn phủ thành chủ của thành Chu Tước bị hủy diệt, nhưng bọn họ càng không muốn mất mạng vô ích.
Cuối cùng, Bạch Ngữ Tô cắn răng ra lệnh: “Phụ nữ và trẻ em rút trước, những người khác yểm hộ!”
Nhưng chưa kịp để đệ tử thi hành mệnh lệnh, đám người Cao Chính Xương đã lao đến như chó dại, chặn đứng đường lui của những đệ tử đó.
Cao Chính Xương mặt mày đắc ý, nhìn Bạch Ngữ Tô mà kích động cười nói: “Ha ha ha... Các người muốn chạy à? Giờ thì muộn rồi!”
Nhất là là mấy tông chủ cường giả từng phản bội Cao Chính Xương trước đó, sợ sau này Cao Chính Xương tính sổ, nên giờ bọn họ ra sức thể hiện trung thành trước mặt Cao Chính Xương, liên tục khẳng định sẽ tuyệt đối nghe lệnh của Cao thành chủ.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất