Đến lúc này, Bạch Ưng mới chịu liếc nhìn đám Ngô Hùng Bá.
“Đám giun dế này lại có thể đánh ta lùi về sau một bước...
Bạch Ưng thầm nghĩ, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng mất mặt.
Lần này anh ta đi vào trung giới cổ võ, dựa vào việc mình là người đầu tiên đến đây, vô cùng ngông cuồng, không coi ai ra gì, trước mặt ai cũng làm dáng vẻ vương giả, oai hùng.
Anh ta nghĩ chỉ cần là người muốn giết chết anh ta, anh ta đều có thể giết chết một cách dễ dàng.
Nhưng có nằm mơ anh ta cũng không ngờ đến, lúc này lại bị đám người mà anh ta coi như giun để đánh lùi về sau.
Những người ở đó cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ai nghĩ đến lại có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Nhưng không vì vậy mà bọn họ dừng tay, bởi vì Bạch Ngữ Tô dẫn theo đệ tử của phủ chủ thành Chu tước, đám người Khương giới chủ và Ngô Tử Kính tiếp tục giao chiến với đám Cao Chính Xương.
Bọn họ chỉ có thể liếc nhìn bên phía Bạch Ưng.
Lúc này, Cao Chính Xương nhìn thấy cảnh tượng này, linh cơ của ông ta khẽ động, giận dữ hét về phía Ngô Hùng Bá: “Ngài Bạch Ưng không thèm đấu với các ngươi, các ngươi lại nhân cơ hội này tập kích ngài Bạch Ưng, đúng là tự tìm đường chết!”
“Nếu như không phải ngài Bạch Ưng cảm thấy giết chết các người sẽ làm bẩn tay ngai ấy, các người cảm thấy, chỉ dựa vào đám phế vậy các ngươi cũng có thể đến gần ngài Bạch Ưng sao?”
Đôi mắt lạnh lùng của đám người Ngô Hùng Bá đột nhiên nhìn về phía Cao Chính Xương, bởi vì kế hoạch ban đầu của bọn họ là giết chết Cao Chính Xương.
Ngô Hùng Bá lạnh lùng nói: “Cao lão cẩu, ngươi không còn đắc ý được lâu đâu!”
Ngay sau đó, Bạch Ưng cũng di chuyển, anh ta xông thẳng về phía đám người Ngô Hùng Bá.
Cao Chính Xương thấy vậy, cũng lập tức xông lên.
Đám Ngô Hùng Bá cũng không rút lui, trực tiếp nghênh đón.
Mã Tuân lập tức nhắc nhở mọi người: “Mọi người hãy cẩn thận, chỉ cần có thể làm Bạch Ưng bị thương là được, chỉ cần anh ta bị thương, khi anh Chấn quay lại giết anh ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!”
Lúc đầu, Mã Tuân cũng định liều mạng muốn làm Bạch Ưng bị thương nặng, để sau khi Dương Chấn trở lại, có thể trực tiếp giết chết Bạch Ứng.
Không ngờ suy nghĩ của hắn lại giống với Khương giới chủ.
Bọn họ biết rõ thực lực của Dương Chấn, cũng tin là thực lực của Dương Chấn đã khôi phục hoàn toàn, nhưng bọn họ không nghĩ đến tu vi của Dương Chấn sẽ tăng lên.
Lúc này, Khương Giới Chủ cũng xông đến để giúp đỡ, nói với mọi người: “Mã Tuân nói rất đúng, bây giờ chúng ta cần phải làm cho Bạch Ứng bị trọng thương, còn đám giun để Cao Chính Xương kia, Bạch thành chủ muốn đối phó như thế nào cũng được!”
Trong nháy mắt, mọi người đều đã phân công rõ ràng, lần lượt xông về phía đối thủ của mình.
Trước cửa phủ thành chủ thành Chu Tước, tiếng va chạm inh tai nhức óc, chém giết lẫn nhau, rất nhiều luồng linh khí đáng sợ không ngừng toả ra.
Liên tục có người ngã xuống vũng máu, mặt đất rắn chắn kia cũng bị giẫm nát, đá bay khắp nơi.
Cây cối ở bốn phía xung quanh cũng không thoát được, bị vỡ tan thành.
Bên phía Bạch Ưng, giao chiến với ba mươi người, bọn họ lần lượt bay lên, thân hình nhanh như tia sáng.
Cho dù một mình đối mặt với nhiều đối thủ như vậy, Bạch Ưng vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng cơn thịnh nộ trên mặt anh ta ngày càng mãnh liệt, bởi vì anh ta không ngờ là ra tay lâu như vậy mà vẫn không giết chết được đám người này.
Mỗi lần, khi anh ta sắp giết chết được một đối thủ, linh khí trong tay những đối thủ khác sẽ xuất hiện trước mặt anh ta, sức mạnh mà những linh khí kia bộc phát ra, cho dù là Bạch Ưng cũng không dám xem thường, dùng thân thể chống đỡ.
Ngay sau đó, Bạch Ưng giơ một tay về phía bầu trời, anh ta lại hét lên: “Sấm đâu!”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất