Tiền Kiến Dân nói xong thì định rời đi. Bỗng nhiên Lư Á Hiên đứng lên, cô ấy có một giấc mộng to lớn đối với âm nhạc, cô ấy không cam lòng việc mình bị gạch tên như vậy.
Cô ấy lấy hết can đảm hô: "Thầy Tiền!"
Tiền Kiến Dân dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Có chuyện gì sao?"
Lư Á Hiên nuốt nước miếng, nói: "Vì sao em lại không có trong danh sách đề cử ạ? Em cho rằng kỹ năng ca hát của em không thua kém bất kỳ ai!"
Đây là tiếng kêu gào phát ra từ lòng tự tôn của cô ấy.
Đáng tiếc, lòng tự tôn của cô ấy vẫn bị giẫm đạp.
Tiền Kiến Dân cười như không cười nhìn cô ấy, châm chọc mỉa mai nói: "Đúng, kỹ năng ca hát của em không hề kém cạnh so với bất cứ ai, nhưng em vẫn không có được suất đề cử.
"Dựa vào đâu ạ?"
"Dựa vào việc... Danh sách đề cử nằm trong tay tôi!"
Quá thẳng thắn.
Không hề che giấu một chút nào.
Tiền Kiến Dân chính là vua một cõi trong trường học này, thống trị sinh viên, lợi dụng quyền lực trong tay để áp bức và trả đũa bất cứ ai dám không phối hợp.
Ngay khi ông ta biết Lư Á Hiên làm bẽ mặt Tiền Hâm, đã nhanh chóng xóa hoàn toàn tên của Lư Á Hiên ra khỏi danh sách.
Đối mặt với quyền lực tuyệt đối, sức mạnh cá nhân chỉ là thứ yếu đuối.
Cho dù có thiên phú thì sao, cũng chỉ vô ích.
Lư Á Hiên căm hận nói: "Việc làm của thầy là đang lợi dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân, dùng việc công để báo thù riêng!"
Tiền Kiến Dân cười: "Đúng thì làm sao? Ai bảo em là học sinh, còn tôi là chủ nhiệm?"
Lời nói của ông ta không thể phản bác.
Dừng một chút, Tiền Kiến Dân tiếp tục nói: "Nhưng em cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, nhìn dáng dấp em xinh đẹp như vậy, nếu em có thể “chịu khó” một chút để làm con trai tôi vui vẻ, nói không chừng tôi sẽ suy xét cho em một suất đề cử."
Là chủ nhiệm, lãnh đạo nhà trường nhưng lại có thể ngang nhiên uy hiếp sinh viên dùng quy tắc ngầm, đúng là sói đội lốt người.
Ngay cả mặt mũi cũng không cần!
Nói xong, Tiền Kiến Dân lập tức cất bước rời đi.
Trong phòng học, móng tay của Lư Á Hiên gần như cắm sâu vào xác thịt, uất ức, không cam lòng, thất vọng, bi thương khiến hai mắt cô ấy nóng rực như sắp khóc.
Cô ấy học nhạc từ nhỏ, chính là vì để có thể đứng trên sân khấu hoa lệ, hát một cách thỏa thích.
Ai mà biết rằng ngành công nghiệp này lại đen tối như vậy?
Tiền Hâm đi tới, cười ha hả nói: "Anh đã nói rồi, em không đấu lại được anh đâu. Tài xế của em đúng là rất khó đánh bại, nhưng trong xã hội này, dù có đánh giỏi đến đâu cũng chỉ có thể làm vệ sĩ mà thôi, vô dụng."
"Đây là xã hội gì?"
"Đây là một xã hội của tiền và quyền!"
"Lư Á Hiên, anh nói cho em biết, chỉ cần có Tiền Hâm anh ở đây, thì em đừng mong có thể ký hợp đồng được với công ty lớn. Muốn trở nên nổi bật, em chỉ có một lựa chọn thôi, đó là để anh đây chơi vui vẻ.
"Nghe hiểu không hả?"
Cuối cùng, Tiền Hâm dùng tay chọc mạnh vào đầu Lư Á Hiên, cười điên cuồng rồi bỏ đi.
Lư Á Hiên cuối cùng không nhịn được nữa, nằm úp xuống bàn lớn tiếng khóc.
Các bạn học xung quanh sôi nổi lắc đầu.
Đồng tình, đáng thương.
Nhưng dù thương cũng không giúp gì được.
Bọn họ cũng giống như Lư Á Hiên, đều chỉ là sinh viên, là sinh viên đấu không lại chủ nhiệm lớp, địa vị thân phận chênh lệch quá lớn.
Ngoại trừ yên lặng chịu đựng thì không còn cách nào khác.
Nhưng cùng lúc đó, sau khi Giang Nghĩa đưa Lư Á Hiên tới trường học, một mình anh ngồi bên trong xe, yên lặng lấy điện thoại ra bấm một dãy số đặc biệt.
Rrr... Rrr... Rrr.
Giang Nghĩa dùng giọng điệu của cấp trên đối với cấp dưới: "Mẫn Quân, giúp tôi xử lý một chuyện"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất