Lâm Mẫn Quân vung tay lên, ngồi ngay trên vị trí của nhà tuyển dụng rồi bảo: "Xin lỗi cậu, kỹ năng của cậu vẫn cần mài giũa thêm nữa, tạm thời cậu vẫn chưa đủ điều kiện để ký hợp đồng với Cổn Kim, mời cậu về cho."
Tiền Hâm sững sờ.
Anh ta bị đánh rớt ư?
Tiền Hâm quen thói ngạo mạn nào giờ, giận dữ hét lên ngay: "Bà là ai mà dám đánh rớt tôi? Coi chừng tôi nói ba tôi đuổi bà ra khỏi cổng trường đấy!"
Người tuyển chọn sợ đến nổi tè ra quần, thẳng này điên rồi chắc? Dám chửi bới danh ca luôn kìa!
Lâm Mẫn Quân cười khẩy: "Được thôi, tôi chống mắt lên xem ba cậu đuổi tôi ra khỏi cổng trường kiểu gì"
"Bà chờ đấy!"
Tiền Hâm gọi điện cho Tiền Kiến Dân ngay.
Mười phút sau.
Sau khi biết được tình hình, Tiền Kiến Dân hớt hải chạy tới khu phòng học. Chính ông ta cũng kinh hồn táng đảm, không ngờ thằng con ngu ngốc của mình lại cãi nhau với nữ danh ca, chuyện này mà bị làm to, hiệu trưởng mà biết chuyện tày trời này thì ông ta biết lăn lộn trong giới thế nào đây?
Giỡn mặt à!
Bây giờ ông ta ước gì có thể phóng tới tát cho Tiền Hâm hai cái. Đúng là quen thói xấc xược, coi trời bằng vung!
Khổ nỗi sợ gì gặp đó, lúc ông ta đến trước cửa tòa nhà giảng dạy thì hiệu trưởng Khương Quốc Trung cũng đến.
"Hiệu trưởng? Sao ông lại ở đây?" Tiền Kiến Dân bàng hoàng.
"Thế mà cũng hỏi, nữ danh ca Lâm Mẫn Quân đã đến đây rồi thì sao tôi dám ngồi yên? Đó là nữ danh ca đấy, là lãnh tụ của giới âm nhạc đấy!"
Khương Quốc Trung đi thẳng vào tòa nhà, tới phòng học nơi diễn ra buổi casting của Cổn Kim.
Tiền Kiến Dân theo sau.
Vừa nhìn thấy Tiền Kiến Dân bước vào, Tiền Hâm mách lẻo ngay: "Ba, bà già này không biết điều, không chịu nhận con! Ba mau đuổi bà ta ra khỏi trường cho con đi!"
Lâm Mẫn Quân hừ lạnh: "Ghê gớm nhỉ, quyền lực to thế ư?"
Tiền Kiến Dân đổ mồ hôi hột, tiến lên cho Tiền Hâm một bạt tai ngay: "Thằng khốn nạn, mày ăn nói kiểu gì đấy! Đó là Lâm Mẫn Quân, nữ danh ca của giới âm nhạc đấy!"
"Hȧ?"
Một kẻ dốt nát như Tiền Hâm mọi khi chỉ biết chơi bời, đến mặt nữ danh ca mà cũng không nhận ra.
Bây giờ biết rồi, anh ta sợ tới mức xanh cả mặt.
Đúng lúc này, hiệu trưởng Khương Quốc Trung đi qua giảng hòa: "Cậu ta còn trẻ nên hơi bồng bột ấy mà, mong nữ danh ca Lâm rộng lượng, đừng chấp nhặt với trẻ con nhé"
Lâm Mẫn Quân không nói không rằng.
Khương Quốc Trung lại hỏi: "Chẳng biết hôm nay nữ danh ca Lâm hạ cố đến chơi vì chuyện gì ạ?"
Bấy giờ Lâm Mẫn Quân mới lên tiếng: "Tôi biết quý nhà trường có một sinh viên có tài năng thiên bẩm, tôi rất thích cô bé, muốn nhận làm học trò nên mới nhân
dịp nhà trường mở buổi tuyển chọn mà tới đây”
Ò?
Khương Quốc Trung cười hớn hở.
Không ngờ sinh viên trường họ lại có bản lĩnh và may mắn đến độ lọt vào mắt xanh của Lâm Mẫn Quân.
Học viện Nghệ Thuật thành phố Yến có sinh viên là học trò của Lâm Mẫn Quân, kể ra thì nở mày nở mặt biết mấy, điều này làm cho Khương Quốc Trung vô cùng vui vẻ.
Ông ta dò hỏi: "Không biết sinh viên nào đã lọt vào mắt xanh của nữ danh ca Lâm?"
Lâm Mẫn Quân khẽ mỉm cười, thốt ra một cái tên khiến hai ba con Tiền Thị vô cùng hoảng hốt: "Lư Á Hiên
Lư Á Hiền?
Khương Quốc Trung quay đầu nhìn về phía Tiền Kiến Dân, hỏi: "Các sinh viên vẫn đang xếp hàng chờ phỏng vấn nhỉ? Mau dẫn nó sang đường khác để nó vào phỏng vấn trước đi"
Trong mắt Khương Quốc Trung, sinh viên được Lâm Mẫn Quân coi trọng chắc chắn nằm trong danh sách đề cử.
Nào ngờ...
Không còn cách nào khác, Tiền Kiến Dân sợ quá phải gọi Lư Á Hiên đến.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất