“Tất nhiên!” Tưởng Y Vân nói: “Chỉ có người thể hiện tấm lòng cực kỳ lương thiện mới có thể uống nước thần, người bình thường hoàn toàn không có tư cách uống nó.
Nghe đến đây, Giang Nghĩa khẽ cau mày.
Nếu thật sự như vậy, độ khó để lấy được nước thần chắc chắn rất lớn.
Trước không nói lúc này trong bộ tộc đó có nước thần hay không, dù có cũng không thể vô duyên vô cớ đưa cho Giang Nghĩa được?
Thế giới này chắc chắn có rất nhiều người biết sự tồn tại của nước thần, cũng có vô số người nghĩ đủ mọi cách để lấy nước thần, đe dọa dụ dỗ, nhất định họ đã dùng rất nhiều cách, cuối cùng vẫn không lấy được nước thần.
Điều đó cho thấy cách giữ gìn nước thần rất đặc biệt, hơn nữa tín ngưỡng của dân làng rất kiên định, hoàn toàn không bị tiền tài lừa gạt.
Vậy thì khó rồi đây.
Giang Nghĩa còn chưa biết “cực kỳ lương thiện” rốt cuộc là gì, phải làm thế nào mới có thể lấy được nước thần?
Khó, khó, khó.
Lúc này Song Ngư hỏi: “Cô Tưởng, cô có từng điều tra những người uống nước thần kia liệu có thật sự kéo dài tuổi thọ hay không? Đừng bảo là mánh lới, lừa người ta đấy.”
Không chỉ Song Ngư nghĩ như vậy, thực ra Giang Nghĩa cũng thế.
Dù sao Giang Nghĩa cũng là bác sĩ, anh không cho rằng một chén nước lại có công hiệu mạnh đến thế.
Kết quả Tưởng Y Vân lại nói như thật sự có việc đó: “Chuyện này tôi đã từng kiểm chứng, ba người tôi biết từng uống nước thần, bọn họ lần lượt sống được đến 101 tuổi, 106 tuổi và đáng sợ nhất là 114 tuổi!”
“Trời ạ!” Song Ngư ngạc nhiên há to miệng: “Thật sự là một chuyện ghê gớm đấy, mỗi một người đều sống hơn trăm tuổi. Sợ rằng tôi còn không sống nổi đến 80 tuổi nữa là, nói chi đến 100 tuổi, xem ra nước thần thật sự có công hiệu.
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười.
Chưa chắc đâu.
Tuổi thọ của ba người kia thực ra vẫn nằm trong số tuổi thọ của con người bình thường, không hề khoa trương chút nào, nếu có người sống được đến 200 tuổi, mới thật sự ghê gớm.
Hơn nữa nếu chỉ có người cực kỳ lương thiện mới được uống nước thần, vậy thì thực ra người hiền lành thông thường đều có tâm tính bình tĩnh ôn hòa, không tranh với đời.
Người như vậy rất dễ sống thọ.
Cho nên rốt cuộc nước thần có hiệu quả hay không lại là chuyện khác.
Có điều đây không phải điều Giang Nghĩa quan tâm, anh không định nhờ nước thần để kéo dài tuổi thọ, bởi vì người như anh không biết khi nào sẽ bị người ta giết chết.
Kéo dài tuổi thọ cũng không có ích gì.
Điều anh quan tâm là có thể lấy được nước thần hay không, nước thần này rất quan trọng, chỉ khi có được toàn bộ năm món ngũ hành mới lấy được nước rồng mà anh muốn, mới có thể làm rõ vấn đề của bột phệ tâm.
“Xem ra độ khó để lấy nước thần rất lớn”
Giang Nghĩa lại hỏi: “Cô nói thêm chuyện lửa thánh đi, lửa thánh chắc cũng không đến nỗi khó lấy như vậy đâu nhỉ?”
Tưởng Y Vân nhún vai, cười khổ bảo: “Lửa thánh rất dễ lấy, ai cũng lấy được, không hề có độ khó gì.
Ơ?
Chuyện này khiến Giang Nghĩa hơi bất ngờ.
Nước thần khó lấy như thế, lửa thánh là thánh vật cùng đẳng cấp với nước thần sao có thể dễ dàng lấy được? Lại còn ai cũng có thể lấy, nghe cứ như đang giỡn chơi vậy.
Chênh lệch không khỏi quá lớn.
Nhưng Giang Nghĩa không vội vui mừng, anh có thể nhìn ra từ ánh mắt của Tưởng Y Vân sự việc không đơn giản như trong tưởng tượng.
Nếu thật sự ai cũng lấy được, không có chút độ khó nào, Tưởng Y Vân sẽ không uể oải như vậy.
Tưởng Y Vân cười khổ đáp: “Rất dễ lấy, điểm đặc biệt duy nhất nằm ở chỗ, người lấy được lửa thánh đều sẽ chết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất